Chương 22

“Thầy Quách, anh có thể để tôi tìm thấy anh dễ một chút được không?”

Trên trán giám đốc Hoàng toát ra mồ hôi lạnh, ở đây không nên để xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện, nhà họ Hoắc sẽ khiến ông ta ăn ngủ không yên mất thôi.

Bây giờ, chỉ khi thầy Quách lấy danh dự của mình ra đảm bảo rằng không có chuyện ơ đây bán đồ giả, danh tiếng của cửa hàng họ mới có thể được khôi phục.

Theo lời giám đốc Hoàng, ông ta muốn giới thiệu thầy Quách và cô chủ với nhau, nhưng khi quay đầu lại, ông ta đã thấy cô chủ của mình đang ngây người tại chỗ.

Trong lòng giám đốc Hoàng bịch một tiếng, đột nhiên nhớ tới lời nói lúc nãy của cô chủ trong điện thoại, chẳng lẽ…

Nghĩ đến đây, giám đốc Hoàng toát mồ hôi lạnh.

Và Hoắc Oánh Oánh cũng sửng sốt, công nhân xưởng đó chính là thầy Quách nổi danh lừng lẫy sao?

Làm sao có thể như thế được?

Trương Nhược Hi quen thầy Quách? Không lẽ trước đây Trương Nhược Hi giả nghèo sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoắc Oánh Oánh càng thêm khó coi.

Những người đứng xem ban đầu còn cảm thấy ngạc nhiên, sau đó cười ha ha.

Thì ra người giúp đỡ mà cô gái này muốn tìm lại chính là người mà bây giờ cô ta đang xúc phạm.

Mọi người liếc nhìn hai anh em Trương Hiên, chẳng trách hai người này lộ ra dáng vẻ bình tĩnh thoải mái đến vậy, hóa ra là bọn họ có quen biết với thầy Quách nổi tiếng.

“Vì nó đã được thầy Quách nhận định như vậy, đây chắc chắn là hàng giả, tôi yêu cầu trả hàng!”

“Đúng vậy, trả hàng đi!”

Một số người kêu la, trong lúc nhất thời, cửa trước của cửa hàng do gia đình nhà họ Hoắc mở ra trở nên tắc nghẽn.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trên gương mặt lo lắng của Giám đốc Hoàng: “Cô chủ, chuyện này xử lý sao đây?”

Đắc tội với thầy Quách, sau này làm sao có thể kinh doanh quần áo ở thành phố Đông Sơn được nữa?

Cửa hàng của bọn họ làm sao có thể mở tiếp được?

Trương Nhược Hi nghe nói anh trai họ Quách trước mặt là thợ may váy nổi tiếng ở thành phố Đông Sơn, cô gái nhỏ há to miệng vì ngạc nhiên, đôi mắt xinh đẹp thì tròn xoe.

Anh trai của cô ấy thực sự biết thầy Quách!

Mặc dù cô ấy không biết nhiều về ngành công nghiệp thời trang, nhưng cô ấy không thể chịu được những người xung quanh nói về nó suốt.

Không biết lớp trưởng làm thế nào mà có được bộ quần áo do thầy Quách may, ăn mặc khoe khoang trong lớp hơn một tháng.