Chương 61

“Nhược Hi!” Tiểu Phương lớn tiếng hét.

“Bốp!”

Một cú tát thật mạnh đánh lên vai của Trương Nhược Hi, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, xương cốt của Trương Nhược Hi như thể nứt ra.

“A!”

Trương Nhược Hi không kiềm chế được phát ra tiếng kêu đau đớn.

Nghe thấy tiếng hét này, sắc mặt cũng những cô gái đều trắng bệch, liều mạng lùi về sau mà trốn.

Trước đây bọn họ thường xuyên nghe về Nhậm Gia Hưng - ông trùm xã hội đen phía Đông Nam tàn nhẫn đến mức nào, bây giờ xem như đã gặp được rồi.

Tất cả những cô gái nơm nớp lo sợ, biết là chuyện này không thể giải quyết trong êm đẹp được rồi.

“Mạnh Lỵ, cô làm gì?” Tiểu Linh và Tiểu Phương tức giận trừng mắt với Mạnh Lỵ, thực sự khó mà tưởng tượng được, ở trong giây khắc này, Mạnh Lỵ lại có thể làm ra loại chuyện như thế này.

Mạnh Lỵ cười lạnh, nhìn ba cô gái, cưỡng chế sự tức giận trong lòng, ngữ khí không chút khách sáo nói: “Làm cái gì? Là các người gây ra mầm tai họa, dựa vào đâu mà bọn tôi phải chịu đựng cùng các người?”

Nói rồi, cô ta tức giận trừng mắt với Trương Nhược Hi: “Cô không phái người của nhà họ Trương sao? Tại sao không nói ra? Làm không dám nói, hay là không thể nói? Hay là cô vốn không phải là người nhà họ Trương đây?”

Đã gọi được cuộc gọi kia, Mạnh Lỵ đã chắc chắn, nhà họ Trương không hề thừa nhận địa vị của Trương Nhược Hi, nếu đã như vậy thì tại sao cô ta còn phải nể mặt mũi của cô?

Nghe thấy lời của Mạnh Lỵ nói, những bạn học nữ còn lại cũng ghi hận trừng mắt với ba cô gái kia, nhìn chiếc điện thoại trong tay của Nhậm Gia Hưng, suy nghĩ ngu ngốc.

Người họ Nhậm hưng phấn nhìn những cô gái đang run lẩy bẩy trước mắt, trong lòng anh ta xuất hiện một loại kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái.

Nhất là nhìn thấy những cô gái tranh chấp nội bộ, càng phát cuồng một cách hưng phấn.

“Mấy người chỉ còn mười giây để suy nghĩ, sau mười giây, mấy người còn không ra tay, vậy thì tự tay tôi sẽ làm đấy nhé!”

Nghe thấy câu nói này của Nhậm Gia Hưng, những bạn học nữ đó nhìn về phía ba cô gái, rõ ràng là rất nhiều người bắt đầu động lòng rồi.

Nhậm Gia Hưng lạnh lùng nhìn, nét mặt như con mèo đang xem kịch hay.

Chính vào lúc này.

“Pằng!”

Cánh cửa lớn trong phòng bị bay qua, đυ.ng bay mấy người đang chắn ở trước cửa.

“Ai?”

Nhậm Gia Hưng tức giận, hét lớn.

“Anh?”

Nhìn thấy người vừa đến, Trương Nhược Hi ngớ ra, còn tưởng rằng là mình kinh sợ quá mức nên xuất hiện ảo giác, thấp giọng nghi hoặc nói.