Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vương Trở Về

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mộng nhìn Trương Hiên với vẻ mặt phức tạp, cô có thể nhìn ra được, Trương Hiên cũng quá mức ngây thơ rồi, có điều cô ấy có thể hiểu được, điều này có liên quan tới việc anh ta vừa mới xuất ngũ.

Mấy năm nay nhà họ Vương vô cùng phát triển ở thành phố Đông Sơn, không thể nào khinh thường được.

Có điều, sở dĩ Trương Hiên bị rơi vào cục diện như bây giờ cũng đều là do cô ấy mà ra, chuyện này, cô nhất định phải ra tay giải quyết chuyện này.

Nghĩ đến đây, đôi bàn tay trắng như phấn của cô nắm chặt lại, lần này, nói không chừng lại phải quay về nhà họ Hạ một chuyến rồi.

Cô không chú ý tới, Tiểu Phương ở bên cạnh dáng vẻ dường như đang vô cùng sùng bái.

Quá mạnh mẽ rồi!

Man quá đi!

Một lát sau, dưới lầu vang một hồi âm thanh của còi cảnh sát.

Một đám người bước đến.

Vương Thuỵ Phàm nhìn thấy người đứng đầu, lập tức kích động lên: “Ngài Chứ, chính là người này, anh nhìn xem răng của tôi này...”

Hạ Mộng chạy nhanh tới giải thích nói: “Ngài Chử, sở dĩ Trương Hiên ra tay động thủ là bởi vì Vương Thuỵ Phàm...”

Cô vừa mới mở miệng, chỉ thấy Chử Giang Nhiên vẫy vẫy tay: “Mọi chuyện đã xong cả rồi, tôi tự khắc sẽ điều tra rõ ràng.”

Lời vừa tới bên miệng, lại nhìn thấy gương mặt cười như không cười kia của người họ Trương nào đó, lập tức bị doạ sợ tới mức tất cả đều nuốt lại vào trong.

Đây... Sao ông ta như thế nào lại xui xẻo tới như thế chứ? Lại đυ.ng phải Trương Hiên rồi!

Sắc mặt Hạ Mộng thay đổi, mà vẻ mặt Vương Thuỵ Phàm vẫn tràn đầy đắc ý.

Anh ta lạnh lùng nhìn về phía Trương Hiên, có nhìn rõ chưa, tôi chỉ cần một gọi cú điện thoại, là cũng đủ để khiến anh phải ngồi tù rồi.

Nhãi ranh, ở thời đại này, không phải là thời đại mà một người như anh có thể ở đó mà ngạo mạn, ở thành phố Đông Sơn này, tôi có cả hàng vạn cách khiến anh chết một cách thảm hại.

Trương Hiên cười như không cười mà nhìn Chử Giang Nhiên, cứ đứng ở nơi đó mà sừng sững bất động, thật giống như tư thế quân đội ở trong trạm quân doanh vậy, không chút cẩu thả.

“Ngài Chử, mau bắt anh ta lại, mẹ nó chứ, ông đây muốn gϊếŧ chết anh ta!”

Vương Thuỵ Phàm nhe răng cười nói, nhìn xuống Trương Hiên, như thể đã thấy được cảnh Trương Hiên ở trong ngục tù nhìn anh mà cầu xin tha thứ.

Nhưng ngay sau đó, Chử Giang Nhiên lại mở miệng, trong thanh âm còn mang theo chút run rẩy khó mà phát hiện được.
« Chương TrướcChương Tiếp »