Chương 12: Không có việc gì

Cuộc điều tra kéo dài từ sáng đến tối, Vân Hiên và Liễu Thiên Thiên cũng bị giam giữ đến tận đêm.

Với camera xung quanh và tin tức truyền đến từ bệnh viện, cuối cùng cũng đã chứng minh được sự trong sạch của hai người.

"Anh Vân, tôi thực sự xin lỗi. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nghe tin từ bệnh viện, dự đoán của anh là chính xác. Nếu anh không ra tay quyết đoán thì vợ tôi và Tiểu Ngữ đã gặp nguy hiểm."

Vu Viện Triều nói với vẻ sợ hãi.

Anh ta vừa nhận được tin người đàn ông béo cố tình đâm xe tông chết người đã được tìm thấy, nhưng anh ta đã là một cái xác bị gϊếŧ bịt miệng.

Tuy nhiên, bệnh viện đã truyền đến tin tức tốt, chiếc kim bạc của Vân Hiên đã giúp vết thương của vợ anh ta ổn định một cách kỳ diệu.

Tất cả tình trạng của hai người đều được Vân Hiên nói chính xác, con dao trên người cô gái thật sự đã làm giảm áp lực trong l*иg ngực và đẩy máu bầm trong cơ thể ra ngoài.

Bác sĩ cho biết nếu Vân Hiên không kịp thời cứu chữa ngay tại hiện trường thì hai người đã thành xác chết từ lâu.

"Không có việc gì, tôi cũng là bác sĩ, đây là việc tôi nên làm."

Vân Hiên gật đầu, anh liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của Liễu Thiên Thiên và nói: "Tôi cũng muốn cảm ơn cô Liễu đã ra tay xua đuổi hung thủ."

"Đúng vậy, cô Liễu, cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng này."

Tuy rằng Liễu Thiên Thiên không hài lòng với việc bị thẩm vấn lâu như vậy, nhưng hiểu lầm đã được tháo gỡ, lại thấy người ta cũng đã cung kính xin lỗi, nên đương nhiên cũng khó có thể nói thêm gì.

"Quên đi, chỉ cần lần sau không có người coi tôi là hung thủ gϊếŧ người là được."

Liễu Thiên Thiên liếc nhìn Vu Kiều Kiều đang bất mãn ở bên cạnh và nói: "Tôi thấy kỹ năng của cô cũng khá tốt, lần sau có cơ hội chúng ta cùng nhau luyện tập đi."

"Hừ, mặc kệ như thế nào, các người làm Tiểu Ngữ bị thương, một đao này không dễ dàng bỏ qua như thế đâu. Cho dù hôm nay để các người lừa gạt được, lần sau tôi sẽ để mắt tới các người, tốt nhất đừng rơi vào tay của tôi.”

Những người phụ nữ xinh đẹp hoặc là bị thu hút bởi nhau, hoặc là sẽ không vừa mắt nhau.

Hiện tại, rõ ràng hai người là vế sau.

Liễu Thiên Thiên nhất thời tức giận, cô ta quát lớn: "Còn chờ lần sau làm gì, bây giờ ra tay luôn đi!"

Vu Viện Triều nhanh chóng ngăn hai người họ lại và khẽ quát Vu Kiều Kiều: "Được rồi Kiều Kiều, em càn quấy quá rồi. Lập tức xin lỗi Vân tiên sinh và cô Liễu ngay."

"Tại sao chứ, anh ta đâm Tiểu Ngữ một đao, tại sao em lại phải cảm ơn kẻ làm tổn thương Tiểu Ngữ? Đừng tưởng rằng trốn sau lưng phụ nữ là giỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xử lý anh."

Nói xong, Vu Kiều Kiều giơ nắm đấm về phía Vân Hiên, cô ta tức giận quay người lên chiếc xe Wrangler màu đỏ và đạp ga bỏ đi.

Vu Viện Triều lắc đầu giải thích: “Vân tiên sinh, thật xin lỗi, từ nhỏ em gái tôi đã được tôi chiều hư, tính tình có chút ngang ngược, Tiểu Ngữ nhà chúng tôi bình thường là người thân thiết nhất với em ấy. Chuyện xảy ra ngày hôm nay luôn khiến em ấy cảm thấy đây là sơ suất của chính mình nên có chút khó tiếp nhận, cũng không phải nhằm vào ngài đâu.”

Vân Hiên thờ ơ nói: "Không sao đâu, tôi không chấp nhặt với một cô bé. Anh nên đến bệnh viện thăm người nhà đi, chúng tôi cũng phải trở về rồi."

"Tôi cho xe đưa ngài về nhé?"

"Không cần, tôi có xe rồi."

Liễu Thiên Thiên chỉ ra ngoài cửa, một chiếc Land Rover màu trắng lặng yên đậu ở cửa, có mấy thanh niên mặc quân phục đứng bên cạnh canh giữ.

"Được rồi."

Vu Viện Triều thấy vậy thì cũng không hỏi gì, anh ta gật đầu nói: "Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy hai người nữa, nếu có cơ hội thì tôi sẽ cảm tạ hai người.”

Sau đó, chiếc xe thương vụ màu đen lái tới, sau khi tạm biệt hai người, anh ta nhanh chóng rời đi.

Nhìn xe của anh ta rời đi, Liễu Thiên Thiên nhìn Vân Hiên và nói: "Ghê đấy, Vân Hiên, anh gặp may mắn lớn rồi."

Vân Hiên nhìn cô ta và hỏi: "Cô có ý gì?"

"Anh có biết vị Vu thị trưởng này có nguồn gốc không bình thường không? Đây là thị trưởng Nghi Thành trẻ nhất trong lịch sử Đông Hải, cũng là nhân vật đứng đầu toàn bộ tỉnh Đông Hải."

“Có tin đồn rằng cuối năm nay anh ta sẽ tiến thêm một bước, lúc đó sẽ trở thành quan lớn phụ trách một tỉnh. Lúc này anh cứu được gia đình anh ta, chắc chắn anh sẽ thăng tiến rất nhanh trong tương lai."

“Nếu vị kia trong nhà anh biết anh có quan hệ với Vu Viện Triều, có lẽ bọn họ sẽ cúng bái anh như tổ tông.”

"Hừ!"

Vân Hiên cười khẽ, đừng nói là thị thủ, dù có trở thành tỉnh thủ cũng chẳng sao cả, trên đảo Thiên Y, người như vậy ngay cả mặt cũng không thấy được.

Người mà anh quen biết có ai không phải là nhân vật lớn dậm chân một cái rung chuyển cả đất nước, ho khan một tiếng khiến kinh tế thế giới cảm lạnh suốt ba ngày.

Chẳng qua chỉ là ban ơn cho một người bình thường như Vu Viện Triều, không đáng để anh nói hai chữ dựa thế.

"Đừng có tham vọng như vậy, hiện tại anh chỉ là một người bình thường, tuy rằng y thuật không tệ, nhưng bây giờ nhà họ Vân của anh đã suy tàn. Nếu anh luyện tập y thuật tốt, nói không chừng có thể khiến tôi đánh giá cao một chút."

Liễu Thiên Thiên xua tay nói: "Tôi đi trước đây, nhớ kỹ lời tôi đã nói với anh, nếu có việc gì cần tôi làm, suy nghĩ rõ ràng rồi đến quân khu Đông Hải tìm tôi."

Đối với người phụ nữ tự cho mình là tốt này, Vân Hiên chỉ có thể lắc đầu, những người anh gặp hôm nay đều khá đặc biệt.

"Tinh tinh tinh."

Lúc này, điện thoại di động trong túi Vân Hiên bất chợt vang lên.

Nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, Vân Hiên có chút ngạc nhiên, khi đến Đông Hải, rất ít người biết đến dãy số trong tay anh, ngoại trừ một số người mà anh tin tưởng, cụ thể là Long Cửu và Thẩm Như Ngọc.

"Alo, ai vậy?"

Vân Hiên bắt máy và hỏi.

"Họ Vân kia, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại? Mau đến khách sạn Đế Hào đi, vợ anh say rồi, nếu có chuyện gì thì anh phải chịu trách nhiệm."

Nói xong, người đối diện trực tiếp gửi ảnh đến.

Trong ảnh, Thẩm Như Ngọc đỏ bừng mặt, cô vẫn còn đang say xỉn, bên cạnh có một người đàn ông bỉ ổi vừa nắm tay cô vừa cầm chai rượu rót rượu vào miệng cô không ngừng.

Thẩm Như Ngọc không giãy dụa được, rượu chảy xuống cổ cô và thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng của cô, lộ ra dáng người thướt tha.

Ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào phía dưới cổ cô, vẻ mặt hiện rõ sự tham lam. . Đọc‎ tr𝘂уệ𝒏‎ haу,‎ tr𝘂у‎ cập‎ 𝒏gaу‎ {‎ 𝑻‎ rùm𝑻r𝘂уệ𝒏.𝘝N‎ }

"Thằng khốn!"

Cơn giận trong lòng Vân Hiên bất chợt dâng cao.

Tuy anh và Thẩm Như Ngọc tiếp xúc không lâu nhưng dù sao bọn họ cũng đã là vợ chồng, nhìn thấy vợ mình bị người ta ức hϊếp như vậy, lập tức sắc mặt Vân Hiên trở nên lạnh lùng.

Mọi người trên đảo Thiên Y đều biết Vân Hiên không dễ nổi giận, nhưng một khi có chuyện gì chọc tới anh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

"Khách sạn Đế Hào."

Vân Hiên tìm được vị trí trên điện thoại di động, anh bước nhẹ chân, giống như một cái bóng chim khổng lồ, anh đạp bước trên ngọn cây và vụt qua trong không trung.

Lúc này, ở trong phòng riêng trên tầng hai của khách sạn Đế Hào, nơi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tập đoàn Long Môn và cũng là khách sạn sang trọng hàng đầu ở Nghi Thành.

Món ăn ở đây thường bắt đầu bằng một con số có năm chữ số, là nơi dành riêng cho các bữa tiệc kinh doanh của nhiều công ty giàu có ở Đông Hải.

Lúc này, Thẩm Như Ngọc dẫn theo em gái Thẩm Như Đồng đến phòng riêng để chiêu đãi tổng giám đốc Từ.

"Tổng giám đốc Từ, công lao giới thiệu của tổng giám đốc Từ là không thể thiếu đối với sự hợp tác của tập đoàn Thẩm Thị và tập đoàn Long Môn, tôi xin kính ngài một ly."

Thẩm Như Đồng chủ động đứng lên nói.

"Không dám."

Từ Bắc cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm.

Nhìn chị em Thẩm Thị trước mặt, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên.

Người nối nghiệp đời thứ ba của tập đoàn Thẩm Thị chỉ còn có hai cô gái, cô em Thẩm Như Đồng ăn mặc sang trọng, giản dị với khí chất trong sáng, cô chị Thẩm Như Ngọc trông rất lạnh lùng và quý phái, cả hai đều là người đẹp nổi tiếng ở Đông Hải.

Nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Thẩm Như Ngọc trên điện thoại của Trương Soái, thật khó tưởng tượng người phụ nữ lạnh lùng này lại nửa đêm chủ động chạy vào phòng tìm người đàn ông làʍ t̠ìиɦ, thật không nhìn ra được.