Chương 4.1

Lâm Bá Văn không nhịn được nữa, bạn gái của anh ta vừa bị quạ đen cào, đang rúc trong lòng anh ta cáu kỉnh, anh ta thúc giục: “Thoạt nhìn chỉ là một gia đình bình thường! Mấy người đang do dự cái gì? Chẳng lẽ đêm nay định ngủ ngoài trời!”

Phương Tác Ưng lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Vậy anh ấn chuông cửa đi.”

Lâm Bá Văn không lên tiếng nữa.

Một tên nhát cáy, Phương Tác Ưng càng không kiên nhẫn, tiến lên ấn chuông cửa.

“Ra liền ra liền ——”

Một lát sau, cùng với một loạt tiếng bước chân, cửa được mở ra, một người phụ nữ dáng vẻ tang thương, chừng hơn bốn mươi tuổi đứng ở sau cửa, thấy ngoài cửa nhiều người như vậy, dẫn đầu còn là người đàn ông bắp thịt cuồn cuộn, lập tức giật nảy mình.

“Các cậu là ai?”

Bà ta trốn ở sau cửa, trưng ra dáng vẻ thấy tình thế không ổn sẽ lập tức đóng cửa.

Phương Tác Ưng liếc nhìn một vòng, ánh mắt lướt qua Vương Hưng tóc vàng, Liễu Độ lộ vẻ hoảng sợ, Lâm Bá Văn chỉ lo dỗ bạn gái, cuối cùng đẩy Hạ Chí ra.

Hạ Chí: “?”

“Dì à, dì đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu.” Cậu nói.

Mọi người: “…”

Lời vừa nói ra, mọi người đều cạn lời.

Có sao nói vậy, trong mắt bọn họ, ngoại hình của Hạ Diêu Quang xuất sắc, rất dễ khiến cho người ta nảy sinh ấn tượng tốt, chỉ là kỹ năng giao tiếp này, quả thật khiến cho người ta không dám khen ngợi.

Có lẽ là dùng EQ đổi lấy nhan sắc rồi.

Người trước mặt đổi từ đàn ông vạm vỡ thành thanh niên ôn tồn lễ độ, người phụ nữ bình tĩnh hơn chút, nghe cậu nói: “Chúng tôi vốn định lên núi thám hiểm, nửa đường xe hỏng, biết nơi này có nhà, cho nên muốn đến qua một đêm, không ngờ nó lại có chủ...”

Hạ Chí thẹn thùng cười một tiếng, diễn tả sinh động dáng vẻ một chàng trai trẻ tuổi rụt rè vụng về.

Người phụ nữ thấy vậy lại càng thả lỏng, chủ động nói: “Như vậy sao, các cậu không có chỗ ở, vậy cũng có thể ở lại chỗ này một đêm, nhưng tôi phải đi hỏi phu nhân trước đã.”

Bà ta nhìn Hạ Chí, trấn an nói thêm một câu: “Yên tâm, phu nhân có tấm lòng lương thiện, sẽ không phản đối.”

Mọi người: “...”

Xem ra khuôn mặt vẫn có thể hoàn mỹ bù đắp cho EQ thiếu hụt.

Người phụ nữ đóng cửa, một lát sau quay lại nói: “Các cậu vào đi.”

Mấy người chơi đi theo bà ta xuyên qua cửa hiên, tiến vào phòng khách, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần dài trắng ngồi trên ghế sofa, cô ta rất xinh đẹp, khuôn mặt dịu dàng, dáng vẻ tao nhã, giống như một đóa hoa bách hợp chớm nở.

Các người chơi ngạc nhiên trước vẻ đẹp này trong chớp mắt, lại quay đầu nhìn Hạ Chí và Dịch Vân Kình, không nhịn được thầm oán: Bây giờ NPC đều đẹp như vậy sao?

Về phần Liễu Độ, hoàn toàn bị bọn họ bỏ quên.

Hạ Chí lặng lẽ dò xét xung quanh, rõ ràng căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, giấy dán tường và đồ dùng trong nhà được thay mới, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết hoang tàn ở một số chỗ.

Nữ chủ nhân tự giới thiệu họ Yến, tên đầy đủ là Yến Chiếu Thủy, có thể gọi cô ta là Yến phu nhân.

“Yến phu nhân? Cô kết hôn rồi?” Dư Thanh kinh ngạc, rõ ràng nhìn cô ta vô cùng trẻ tuổi, trên tay cũng không đeo nhẫn cưới.

“Tôi đã kết hôn rất nhiều năm rồi.” Yến phu nhân không nói thêm nữa.

Cô ta nhìn nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Điền Duyệt Nhi, kinh sợ thốt lên một tiếng, lập tức sai chị Liễu bảo mẫu lấy hòm thuốc ra, đích thân xử lý vết thương cho cô ta.

Yến phu nhẫn đã biết được những gì bọn họ đã trải qua từ trong lời kể của chị Liễu, dịu dàng nói: “Đêm nay ở lại nơi này đi, ngày mai tôi để chị Liễu đưa mọi người xuống núi.”

Tiếng nói của cô ta rất êm tai, tính cách còn dịu dàng thân thiện, nếu ở trong hiện thực, chắc chắn là nhân vật kiểu nữ thần rất được hoan nghênh.

Điền Duyệt Nhi cảnh giác nhìn về phía bạn trai, phát hiện Lâm Bá Văn không nhìn chằm chằm Yến phu nhân mới thỏa mãn hừ một tiếng.

Yến phu nhân rất nhiệt tình, sai chị Liễu chuẩn bị bữa tối phong phú cho bọn họ, hơn mười món ăn bày đầy trên bàn ăn.

Những người chơi lần lượt ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Đồ ăn nóng hổi, ánh đèn sáng ngời, còn có chủ nhân nhiệt tình hiếu khách, khiến cho thần kinh vẫn luôn căng thẳng từ khi tiến vào trò chơi đến nay của bọn họ chậm rãi thả lỏng.

Trên bàn cơm, Vương Hưng hỏi thăm: “Nơi đây rừng hoang núi thẳm, giao thông cũng không thuận tiện, Yến phu nhân không sợ sao?”

Yến phu nhân mỉm cười: “Sợ cái gì? Trên ngọn núi này không có dã thú, cũng không phải là thắng cảnh nổi tiếng gì, bình thường không có người lui tới. Đúng rồi, trước đó quên hỏi các cậu, vì sao các cậu lại lên núi thám hiểm?”