Chương 9.2

Quá đáng hơn là, sau khi cậu bé cùng ký túc xá với cậu nhìn thấy cảnh đó, còn kể lại câu chuyện có một đứa nhỏ bị chuột cắn rớt mũi một cách vô cùng sinh động, để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng cậu...

Cậu lắc lắc đầu, gạt những ký ức không vui này ra khỏi tâm trí.

Lúc này chị Liễu đã cắt băng dính ra, đá một cái vào góc tủ quần áo, cánh cửa lặng yên không một tiếng động dịch ra, để lộ lối đi tối tăm.

“Đi thôi.” Bà ta nhảy vào lối đi đầu tiên.

Mọi người đi theo bà ta, khoảng bảy tám phút sau cảm nhận được có gió thổi lên trên mặt, chui ra khỏi lối đi, bên ngoài chính là rừng cây xanh um tươi tốt, ngôi nhà cổ sừng sững cách đó không xa.

Chị Liễu lại dẫn mọi người đi xem hai mật đạo khác.

Thư phòng và phòng ngủ chính ở tầng ba, chị Liễu móc chìa khóa ra, đang định mở cửa thì Hạ Chí chợt hỏi thăm: “Chị Liễu, phòng ngủ chính và thư phòng vẫn luôn bị khóa sao?”

“Đúng vậy.” Chị Liễu nói: “Sau khi chuyện kia xảy ra, phu nhân không lên tầng ba nữa, chỉ có tôi cách mấy ngày tới quét dọn vệ sinh một lần thôi.”

“Cũng chỉ có chị có chìa khóa nơi này?”

Chị Liễu cầm một chùm chìa khóa, bên trên treo hơn mười chiếc chìa khóa, bà ta thuận miệng nói ra: “Đương nhiên không phải rồi, phu nhân và tiên sinh là chủ nhà, đương nhiên đều có chìa khóa. Nhưng mà sau khi tiên sinh xảy ra chuyện, chìa khóa của ngài ấy bị niêm phong rồi.”

Hạ Chí: “... Như vậy à.”

Thư phòng và phòng ngủ chính quả thực đã lâu không có người ở, vừa đẩy cửa ra, hơi thở mang đầy bụi bặm phả vào mặt, Điền Duyệt Nhi lập tức ho khan mấy tiếng.

Chị Liễu nói xin lỗi: “Ngại quá, mấy ngày nay bận rộn tôi chưa kịp quét dọn phòng này.”

Bà ta dùng cách giống như trước đó mở mật đạo ra, lần này Điền Duyệt Nhi nhất quyết không đi theo nữa, dù sao nhiều người chơi như vậy, thiếu một người cô ta cũng chẳng sao.

Cô ta không đi, đương nhiên Lâm Bá Văn muốn ở lại với cô ta.

Hạ Chí nhỏ giọng hỏi thăm bạn trai: “Anh mệt không?”

Cái mác bạn trai ‘cơ thể hư nhược’ đã ăn sâu bén rễ trong lòng cậu.

Dịch Vân Kình dán vào tai cậu nói: “Yên tâm, cơ thể của bạn trai em rất tốt.”

Hạ Chí: Cơ thể tốt?

Cả đi cả về mất mười mấy phút, trên mặt Liễu Độ cũng đổ đầy mồ hôi rồi mà tay chân anh vẫn lạnh như băng, thế này mà gọi là cơ thể tốt à?

Cậu bày tỏ không tin lời nói dối của bạn trai.

Dịch Vân Kình: “…”

Vì nghĩ cho lòng tự trọng của bạn trai, Hạ Chí săn sóc nói: “Em mệt, là em mệt, anh nghỉ ngơi cùng em một lát, được chứ?”

“… Đương nhiên được rồi.”

Dịch Vân Kình mỉm cười, sau đó ra sức vò vò sau gáy cậu, khiến tóc cậu rối tung rối mù.

Hạ Chí: “…”

May thay tủ đựng đồ sưu tầm trong thư phòng được gắn kính một chiều, cậu soi vào mặt kính của tủ sưu tầm, vuốt lại mái tóc vừa bị bạn trai làm cho rối bù, tiện thể rời xa cái đồ ấu trĩ một lời không hợp liền làm hỏng kiểu tóc của người ta này.

Trong mật đạo, Vương Hưng nhân cơ hội nói xấu: “Chỉ bình tĩnh thôi thì có ích gì, thể lực không ổn, gặp phải quỷ, ngay cả chạy cũng không nổi, chẳng phải xong đời rồi?”

Chua chua trong lời nói đủ để nặn ra một cốc nước chanh luôn rồi.

Nếu không phải Hạ Diêu Quang phát hiện ra manh mối, bọn họ còn chưa tìm được mật đạo này đâu.

“Thể lực kém còn có thể rèn luyện, nhưng có người lắm mồm, cả đời cũng không sửa được.” Từ Bảo Liên lặng lẽ thở dài, còn bổ thêm một đao: “Hơn nữa người ta là quan tâm đến bạn trai, cũng không thật sự là thể lực kém, tôi cũng nhìn ra được mà sao một người trẻ tuổi như cậu, chậc chậc, đầu óc chậm chạp như vậy chứ?”

Bà ta liếc mắt nhìn Vương Hưng, chỉ thiếu điều hỏi thẳng: Rốt cuộc cậu đã từng yêu đương chưa?

Phương Tác Ưng: “Phì phì.”

Hắn hiếm khi cười như vậy.

Vương Hưng: “...”