Chương 2.1

Tám ứng cử viên có đứng có ngồi, quanh người còn trôi nổi những dòng ‘giới thiệu vắn tắt’.

Tuổi tác của bọn họ khoảng chừng từ mười tám đến ba mươi lăm, nghề nghiệp cũng đủ loại, hơn nữa đều có sở thích thám hiểm.

Hạ Chí nhíu mày nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời chìm vào suy ngẫm.

Cảnh tượng này quen quen, quả thật hệt như hoàng đế cổ đại tuyển phi tần, một đám ‘tú nữ’ đứng trước mặt đợi lựa chọn.

Cậu bị suy nghĩ này chọc cười.

Cũng không phải trò chơi yêu đương gì, sao còn có khâu lựa chọn bạn trai chứ?

Cộng thêm trong giới thiệu của [Ánh Sáng Ngôi Sao] có viết ‘Tác phẩm chứa đựng nhiều yếu tố suy luận và giải đố’ —— Rõ ràng, đây là một đề bài phân tích, chứ không phải lựa chọn.

Hạ Chí tràn đầy tự tin đưa ra kết luận, sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Thời gian chỉ có mười lăm phút, cho thấy đề bài cũng không phức tạp.

Cậu lần mò túi quần, thuận lợi lấy được một chiếc điện thoại di động, sau khi mở khóa màn hình bằng vân tay, bắt đầu tìm kiếm ứng dụng liên lạc.

Bạn bè của ‘Hạ Diêu Quang’ cũng không nhiều, chỉ có mười người, kéo một cái là đến cuối, hơn nữa phần lớn ghi chú bạn bè là kiểu ‘chị Vương tiệm hoa’, ‘anh Ngô cửa hàng trà sữa’, ‘chú Trương tiệm ăn nhanh’… phạm vi nghề nghiệp khá rộng rãi.

Thông qua nội dung trò chuyện có thể thấy được ‘Hạ Diêu Quang’ là một người trẻ tuổi không giỏi giao tiếp.

Tin nhắn trên đầu đến từ ‘đàn anh Liễu’: “Diêu Quang, ngày mai gặp ở Lâm thành.”

Vậy mà lại không có ‘bạn trai’, cho dù là ứng dụng xã hội hay là tin nhắn điện thoại, đều không có lịch sử liên quan đến ‘bạn trai’, thậm chí trong điện thoại di động còn không có lấy một bức ảnh chụp chung, đối phương quả thực giống như một người tàng hình.

Thú vị, Hạ Chí càng thêm tò mò về người ‘bạn trai’ này.

Sau đó cậu kiểm tra vali và balo, bên trong chỉ đựng một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, cùng với một số dụng cụ thám hiểm, đa phần là có hai phần.

Hạ Chí lại nhìn về những ứng cử viên, đáp án được miêu tả vô cùng sinh động.

Cậu vượt qua từng chấm đỏ tượng trưng cho ‘bạn trai’, trực tiếp đi đến vị trí của ứng cử viên cuối cùng —— số tám, một người đàn ông thon gầy tái nhợt, đẹp trai u ám.

Giống như cảm nhận thấy có người lại gần, người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt vô thần —— một người mù.

Một người mù, lẻ loi đi xa, một người mù không mang theo gậy chống và chó dẫn đường, bên cạnh cũng không có balo vali, cứ ngồi trong sảnh chờ xe như vậy, thoạt nhìn thật sự cực kỳ cổ quái.

Đương nhiên, ngay lần đầu tiên Hạ Chí đã chú ý đến anh.

Người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt bình tĩnh, không hề cảm thấy nôn nóng khi một mình ở trong đám đông. Anh mặc quần áo được phối kỹ càng, ống tay áo, cổ áo, không chỗ nào lộn xộn, rõ ràng là được người ta chăm sóc rất tốt.

Trong giới thiệu vắn tắt của anh có viết: Một vụ tai nạn giao thông cướp đi tất cả người thân của Dịch Vân Kình, cũng cướp đi khả năng ngắm nhìn của anh.

Cướp đi tất cả người thân rồi, vậy người chăm sóc anh là ai? Hộ lý? Nhưng chủ thuê sẽ đi du lịch với hộ lý sao?

Khả năng này không lớn, trừ phi bọn họ có quan hệ thân mật hơn, ví dụ như —— người yêu.

Lúc này lại nhìn lịch sử trên ứng dụng liên lạc, một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, sao có thể nhịn được không nhắn tin cho đối phương chứ? Nhưng nếu đối phương là người mù, vậy có thể giải thích được rồi.

Hơn nữa toàn bộ dụng cụ thám hiểm và vật dụng hàng ngày trong vali đều là sản phẩm giọng nói. Trong ngăn lót bí ẩn còn cất một chiếc đồng hồ quả quýt được thiết kế dành riêng cho người mù.

Về phần những ứng cử viên khác: Số một, huấn luyện viên Muay Thái* cao lớn cường tráng, trông vẻ khá giỏi đánh đấm, có thể bảo vệ người chơi; số hai, thám tử tư, nhiều lần hiệp trợ cảnh sát phá án, giỏi về suy luận tìm ra lời giải; số ba, thầy âm dương, từng xử lý nhiều sự kiện linh dị...

(*Muay Thái là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan)

Ngoại trừ số tám ra, cho dù chọn người nào thì cũng có thể giúp ích cho người chơi.

[Ngôi Nhà Cổ] có gắn tag linh dị và kinh dị, có lẽ sẽ xuất hiện yêu ma quỷ quái, thoạt nhìn số ba là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng mà ——