Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)

Chương 47: Anh bị ngốc à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cái cách Thương Mục Kiêu đùa nghịch tôi như một món đồ chơi, bất chấp tâm trạng của tôi của khiến tôi rất khó chịu. Nhưng bây giờ cậu ta là dao, còn tôi là cá, đối đầu với cậu ta sẽ không tốt, cho nên tôi cũng không còn cách nào khác ngoài nghe lời.

"Không phải."

Tôi không biết tại sao cậu ta lại bị ám ảnh cái chuyện khoản tiền này đi đâu, mà tại sao cứ nhất nhất nghĩ là Hạ Vi Chu cầm tiền. Hạ Vi Chu cũng lịch sự gọn gàng, nhìn đâu có giống người thiếu tiền?

"Giảm 10 ngàn tệ." Thương Mục Kiêu nghe thấy thế cong môi, hào phóng giảm nợ.

Với sự hợp tác của tôi, cậu ta tiếp tục trò chơi đố vui của mình.

"Cho... người thân mượn?" Cậu ta lại hỏi.

"Không."

"Đồng nghiệp?"

"Không."

Cậu nhăn nhăn mặt: "Bạn bè?"

Tôi nghĩ nghĩ một lúc, chị gái của bạn tôi chắc cũng được tính là bạn, vì vậy tôi gật đầu nói: "Đúng."

"Dương Hải Dương hỏi vay tiền anh à?" Thương Mục Kiêu trừng trắng mắt, giống như đang chuẩn bị hùng hổ đi đòi nợ Dương Hải Dương vậy.

Tôi phát hiện ra cậu đang suy đoán chuyện này với thành kiến

cá nhân, đầu tiên là Hạ Vi Chu, sau đó là Dương Hải Dương, cậu không thích bọn họ nên nhìn mặt luôn thấy gian trá.

"Không." Sợ cậu không tin, tôi nhấn mạnh thêm, "Không phải cậu ấy."

Thương Mục Kiêu hơi giật mình: "Không phải hắn ta?"

"Bốn câu, em không trừ tiền sao?" Tôi nhắc nhở.

Thương Mục Kiêu cắn răng răng, hoàn toàn trở nên ngang ngược vô lý: "Em chỉ trừ tiền khi em hài lòng. Bây giờ đang không hài lòng nên em sẽ rút ngắn thời gian trả nợ." Cậu ta suy nghĩ một chút nói: "Rút một tuần."

Tôi gần như bật cười trước thái độ của cậu. Trả lời xong năm câu hỏi, khoản nợ đã giảm từ 200 ngàn xuống còn 190 ngàn và thời hạn trả nợ đã thay đổi từ một tháng thành ba tuần?

Tiếp tục thế này nữa sợ là cậu ta sẽ đòi tôi trả tiền ngày hôm sau mất.

"Em không muốn chơi trò chơi với anh chút nào, em chỉ muốn biết anh đã đưa tiền cho ai." Tôi nói thẳng.

"Vậy anh đưa cho ai?" Cậu không phủ nhận.

"Nói xong em phải để anh xuống."

Cậu ta không trả lời ngay, nhìn tôi chằm chằm một lúc, giây tiếp theo thừa cơ tôi mất cảnh giác áp sát lại gần tôi, vốn đã ở rất sát, cậu ta áp lên thêm gần như dán luôn vào ngực tôi.

Tôi hoảng hốt giơ tay đẩy câu ta ra, đồng thời ngả người dựa vào tấm gương sau lưng tôi.

"Tùy tâm trạng em nữa." Cậu ta cong môi cười, không hề giấu giếm sự xấu xa bỉ ổi của mình.

Tôi cố chịu đựng cơn ngứa răng, nói, "Bố của người bạn cùng phòng cũ của anh bị bệnh nặng cần thay phổi. Ông ấy thiếu 300 ngàn nhân dân tệ. Anh cho ông ấy mượn tiền."

"Bố của người bạn cùng phòng trước đây?" Thương Mục Kiêu lại cau mày. "Có phải là bố của một trong ba người còn lại trong vụ tai nạn xe hơi?"

Tôi cụp mắt, gật gật đầu.

Thương Mục Kiêu không nói gì, chỉ im lặng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng một phút sau, cậu đột nhiên thở dài sườn sượt, nói một câu không hề khách khí: "Anh bị ngốc à?"

Chỉ một câu, tôi đã biết cậu không đồng ý với cách làm của tôi.

Tôi ngẩng đầu, cậu đã thu lại hết ý cười trên gương mặt, nhìn tôi chăm chú như muốn mở đầu tôi ra xem có phải rỗng tuếch hay không.

"Anh đúng là... một người không liên quan gì đến anh mà anh phải đập nồi bán sắt cứu người đó sao? Anh cho rằng vì anh là người duy nhất sống sót, nên phải có bổn phận hiếu kính cha mẹ ba người kia, chăm sóc mấy người đó đến già sao? Anh có mệt không?" Cậu nắm ấy bàn tay tôi đang để trên ngực cậu, bóp chặt xương cổ tay kéo sang một bên, "Người chết thì cũng đã chết rồi. Họ không có liên quan gì đến cuộc đời anh nữa cả, còn người còn sống thì không cần phải sống cho họ."

"Không phải như em nghĩ đâu..." Tôi cố tránh nhưng không được. Cổ tay ngày càng bị cậu ta siết chặt hơn.

Lời cậu ta nói quá gay gắt, tôi muốn phản bác tranh luận, nhưng miệng tôi như thắt lại, không nói được một câu đàng hoàng.

"Không phải như em nghĩ sao? Anh còn không phải đang cố gắng bóp chết cuộc sống của mình để thỏa mãn được cái đạo đức? Họ chết, chỉ có anh sống sót. Anh cảm thấy tội lỗi, anh tự trách bản thân, cảm thấy mình không xứng đáng. Bây giờ cuối cùng anh cũng có cơ hội "chuộc tội", anh liều mạng đưa tiền muốn ông ta sống sót, cũng giống như giúp con trai ông ta sống sót, đúng không?"

"Không..." Tôi không nhìn cậu, theo tính phòng thủ mà phủ nhận, cố gắng tìm cách chạy trốn.

"Anh còn không dám nhìn em đấy!"

Cậu ta khó hiểu gọi tôi ra đây, bắt tôi chơi một trò chơi quái quỷ nào đó, và bây giờ cậu ta bắt tôi thừa nhận rằng tôi chỉ là một kẻ ngu xuẩn.

Cậu ta quyết định tất cả mọi thứ, khi chúng tôi còn bên nhau thì như thế này, nhưng tại sao sau khi chia tay vẫn cứ như thế, tôi chỉ có thể bị động bị cậu ta dắt mũi đi.

Thật không công bằng.

Và cậu ta có tư cách gì để nói tôi? Bản thân cậu ta còn chẳng phải bị mắc kẹt trong cái bóng mà mẹ cậu ta đã mang lại cho cậu, không thể thoát ra khỏi nó suốt nhiều năm đó sao? Nếu cậu ta thực sự có thể coi thường sự sống và cái chết, ân oán kết thúc chết là hết, tại sao lại còn cố đến phá bức tranh của Mai Tử Tầm?

"Không!" Tôi hoàn toàn bùng nổ cơn giận, "Anh cho ông ấy mượn tiền, không chỉ bởi vì ông ấy là bố bạn cùng phòng của anh, mà còn bởi vì kính viễn vọng của em không đáng giá bằng một mạng người!"

Lực siết trên cổ tay đột nhiên tăng lên, vẻ mặt Thương Mục Kiêu vô cùng kinh hãi.

Tôi trừng mắt nhìn cậu, gằn từng chữ: "Em nên vui vì nó có thể đáng giá 200 ngàn, như vậy... ít nhất em không vô giá trị trong mối quan hệ này. Vài năm sau nhớ lại chuyện anh và em còn có thể có một chút thoải mái, không hoàn toàn ghê tởm."

Thương Mục Kiêu đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt tái xanh, hai gò má căng chặt, như thể sắp xông lên bẻ cổ tôi ngay trong tích tắc.

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta không sợ hãi, chịu đựng cơn đau ở cổ tay, biết cơ thể của tôi không có lợi thế, chỉ có thể bạo lực bằng lời nói.

Không gian chật hẹp, tư thế không thoải mái, những câu hỏi lặp đi lặp lại như những mảnh đá lửa va vào nhau, cuối cùng đã châm ngòi cho thùng thuốc nổ chôn sâu trong lòng tôi.

Lúc yêu tôi dung túng cậu, giờ chia tay rồi chẳng lẽ tôi phải dung túng nữa sao?

Chính vì trước đây tôi quá dung túng cậu ta, mới khiến cậu ngày càng trở nên ngang ngược không chữa nổi.

Cái con chó con chết dẫm này!

"Em còn câu hỏi nào nữa không?" Tôi hỏi.

Cậu không nói câu nào, chỉ là hơi buông lỏng bàn tay, lui về sau hai bước.

Tôi nhanh chóng rút tay lại, xoa xoa cổ tay tê cóng của mình, sẵn sàng bị cậu ta trả thù, kể cả việc bị đánh ngay tại đây, hoặc bị đe dọa bằng giấy nợ hoặc những thứ khác.

Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là Thương Mục Kiêu không có hành động mạnh bạo hơn, ngoại trừ sắc mặt hơi tối sầm lại, thì có vẻ như cậu đã bình tĩnh lại vì câu nói của tôi, hoặc là... bị sốc.

Cậu ta mấp máy môi muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quay người lại không nói lời nào, lôi xe lăn từ trong góc lại đây, rồi đưa tay về phía tôi.

Tôi xoa cổ tay, co rúm lại trong tiềm thức.

Cậu hơi khựng lại, cười khẩy một cái, cuối cùng lên tiếng, giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Phiền anh nhịn lại cơn ghê tởm của anh một lúc."

Tôi cụp mắt xuống, mi khẽ rung lên vì câu nói đó, đưa tay áp sát vào tim mình hơn.

Cậu ta lại đưa tôi lên xe lăn, rồi đi ra mở cửa.

"Vẫn là một tháng, hai trăm ngàn, một xu cũng không được thiếu." Dứt lời, cậu ta đẩy cửa bước ra ngoài.

Tôi ở trong phòng WC một lúc, sau đó rửa mặt bằng nước lạnh, trấn tĩnh lại rồi rời đi.

Nhóm hỗ trợ tâm lý Lạc quan Hướng về phía trước giờ chỉ còn lại tôi và Vu Thiên Nhi. Anh nhân viên văn phòng và nữ streamer đã về quê gặp bố mẹ dịp Tết Nguyên Đán, giờ họ đã đính hôn và có một thế giới ngọt ngào cho riêng họ.

Chị Liêu vẫn như cũ, chị chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ cho chúng tôi, rồi hỏi chúng tôi dạo này thế nào.

Vì Tết Nguyên Đán nên nhóm tương trợ đã dừng hơn nửa tháng, đây là hoạt động đầu tiên của chúng tôi từ đầu năm mới.

"Tháng 6 em có kỳ thi tuyển sinh đại học, phải chạy nước rút cuối cùng trước kỳ thi. Đây có thể là lần cuối cùng em tham gia các hoạt động tập thể trước kỳ thi." Vu Thiên Nhi cười, "Nếu có thể thành công vào trường đại học lý tưởng, em hẳn là có thể tốt nghiệp ở đây, phải không."

"Nhất định là được. Chúc em thi đại học suôn sẻ." Chị Liêu nâng tách trà lên chạm nhẹ, rồi quay đầu hỏi tôi, "Bắc Giới, năm nay cậu thế nào?"

Thành thật mà nói, chẳng ra gì.

Những chuyện khó chịu cứ lần lượt xảy ra, không còn chỗ cho tôi thở. Tôi cảm thấy mình như một con lừa thồ hàng bị số phận điều khiển thúc giục, kiệt sức nhưng không thể dừng lại.

Rõ ràng trước đó tôi còn cảm thấy thay đổi rất dễ và hạnh phúc cũng dễ dàng, nhưng bây giờ tôi thấy nó quá khó, thật sự quá khó.

"Tôi sắp sở hữu một thiết bị xương ngoài, và sẽ sớm... đứng dậy được." May mắn thay, cũng không phải không có tin vui.

Và con người là sinh vật ngụy trang rất giỏi.

"Wow, thật tuyệt!" Chị Liêu và Vu Thiên Nhi vui mừng quá đỗi khi nghe tin, sôi nổi nâng cốc chúc mừng tôi.

Chỉ có hai người, thời gian tự bạch cũng bị rút ngắn đi rất nhiều, sau khi tán gẫu một lúc về mấy câu chuyện của Vu Thiên Nhi với các bạn học luyện thi, chị Liêu lấy ra một tờ giấy muốn đọc cho chúng tôi nghe.

Bức thư là của anh nhân viên văn phòng và cô gái streamer, kể từ sau khi ông Hoàng đi, nó có vẻ đã trở thành thông lệ, rời khỏi nhóm là sẽ viết thư chia tay những người còn lại.

Lời nói đôi khi có thể là mũi tên sắc bén nhất, đâm người khác bị thương, cũng nuốt chửng chính mình; đôi khi tình yêu có thể là liều thuốc tiên tuyệt vời nhất, ngọt ngào với người khác và cứu lấy bản thân. Khi không vui nhớ tâm sự, khi vui đừng quên chia sẻ. Con người phải ích kỷ, nhưng cũng phải phải rộng lượng; con người có lúc cô đơn, cũng phải tập thể ít nhiều; con người yêu người khác, cũng phải yêu lấy chính mình.

Sau vài ngày im lặng, đại diện Tiêu bất ngờ gửi tin nhắn nói anh ấy có thể tinh chỉnh thiết bị cho tôi vào Chủ nhật, hỏi tôi có rảnh không.

Ngại quá, Chủ nhật tôi bận.

Là chuyện quan trọng không thể không làm sao?

Đúng vậy.

Có hẹn?

Đúng rồi.

Với ai?

Trước khi tôi kịp bất mãn với câu hỏi này, anh ta dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn, ngay lập tức rút lại tin nhắn.

"Nhanh như vậy đã có đối tượng à? Chúc mừng." Một lúc sau, anh ta lại gửi một tin nhắn khác.

Không phải đối tượng, mà là con gái nuôi.

Tôi đi cùng con bé học cưỡi ngựa.

Dương Hải Dương gọi cho tôi hai ngày trước nhờ tôi chăm sóc Dương Ấu Linh một ngày. Nguyên nhân là do mẹ cậu ấy đột ngột bị đau ruột thừa phải mổ, cậu ấy phải chăm sóc mẹ và cửa hàng, lo không xuể, tình cờ chủ nhật Dương Ấu Linh có buổi học cưỡi ngựa, cần một người lớn đi cùng. Cậu ấy không còn cách nào khác là tìm ông bố đỡ đầu là tôi để cứu cánh.

Sáng chủ nhật, tôi lái xe đến nhà Dương đón con bé. Dương Hải Dương đã đợi ở cổng chung cư, đưa Dương Ấu Linh vào trong xe cùng với chiếc cặp nhỏ trên tay.

"Chào buổi sáng Tiểu Giới!" Dương Ấu Linh ngồi vào ghế lái phụ ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

"Chào buổi sáng, Linh Linh." Tôi kiểm tra đai an toàn cho con bé, xác nhận rằng không có vấn đề gì, chào tạm biệt Dương Hải Dương rồi bắt đầu chậm rãi lên đường.

"Hôm nay lại có thể gặp bé ngựa nhỏ lần nữa, thiệt là vui." Dương Ấu Linh run run đôi chân nhỏ, nói.

"Con bắt đầu học cưỡi ngựa từ khi nào vậy? Sao ba không nghe nói gì hết?" Dương Hải Dương luôn theo đuổi một nền giáo dục vui vẻ, thậm chí còn không cho con bé học lớp giáo dục sớm, đột nhiên lại cho tham gia một môn thể thao cao cấp như cưỡi ngựa, thực sự không giống việc cậu ấy sẽ làm.

"Ba không quan tâm đến con chút nào." Dương Ấu Linh lấy con búp bê thỏ của mình từ trong cặp sách, xoa đầu con búp bê than ngắn thở dài.

"Ba..." Tôi không nhịn được bật cười, thoải mái nhận lỗi, "Ba xin lỗi, sau này ba sẽ quan tâm đến con nhiều hơn, được không?"

Dương Ấu Linh nói, "Con học từ năm ngoái đó. Con thích mấy bé ngựa nhỏ pony. Dì Vân Nhu nói dì có một bé pony, có thể dạy con cưỡi ngựa, sau đó con bắt đầu học cưỡi ngựa. Dì Vân Nhu ngầu lắm, dì có rất nhiều ngựa, mấy chú ngựa nhỏ đó đều rất nghe lời dì."

Tôi ngạc nhiên: "Dì Vân Nhu dạy con?"

Tại sao Dương Hải Dương không nói trước cho tôi thông tin quan trọng như vậy? Nếu lát nữa gặp Thương Vân Nhu thì thật là xấu hổ.

Dương Ấu Linh nhỏ giọng nói: "Dì ấy không phải lần nào cũng dạy. Dì rất bận, nên để cô giáo Lý dạy."

"Lần này dì ấy có đến không?"

"Không. Dì nói dì đang bị bệnh, nên để cô giáo Lý dạy con."

Bệnh có lẽ là phản ứng khi mang thai, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì không gặp Thương Vân Nhu.

Lái xe gần một giờ, tôi đến một trang trại ngựa ở ngoại ô.

Ôm cặp sách nhỏ của Dương Ấu Linh, tôi đi theo phía sau, cô công chúa nhỏ tung tăng nhảy nhót phía trước dẫn tôi vào cửa.

Cô giáo Lý là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, mặc bộ đồng phục cưỡi ngựa màu đỏ tươi, nụ cười rất cuốn hút, là kiểu người chị lớn nhiệt tình mà trẻ em thích. Sau khi chào tôi, cô ấy dắt tay Dương Ấu Linh vào phòng thay quần áo.

Tôi buồn chán đến mức không nén được phải đi dọc hành lang ra phía sau tòa nhà xem thử.

Cánh cửa cuối hành lang mở toang, cách đó không xa có thể nhìn thấy hàng rào trắng nối liền. Đồng cỏ xung quanh đã hơi nhú lên khi mùa xuân đến, chỉ có phần giữa của hàng rào vì bị giẫm đạp quá nhiều nên vẫn còn úa vàng.

Có nhiều chướng ngại vật cưỡi ngựa khác nhau nằm rải rác đặt ngay ngắn bên trong hàng rào. Một trận vó ngựa dồn dập vang lên. Tôi nhìn sang bên phải, thấy một con ngựa trắng đang chạy từ xa. Người cưỡi ngựa điều khiển nó uyển chuyển nhảy qua một loạt chướng ngại vật kép, tiếp đất vững vàng.

Con ngựa theo đà chạy về phía trước vài bước, bị người cưỡi ngựa giật tay, kéo dây cương đổi hướng, đi về phía tôi.

Lúc đến chỗ tôi, người cưỡi ngựa hơi ngẩng đầu lên, để lộ đường nét trên khuôn mặt điển trai dưới chiếc mũ.

"Chào thầy, trùng hợp thế." Thương Mục Kiêu giễu cợt nói: "Thầy cũng tới cưỡi ngựa à."

Tôi không gặp Thương Vân Nhu, nhưng lại gặp một cái tên còn rắc rối hơn.

- -

Chó Cú ngang ngược!Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết) - Chương 47: Anh bị ngốc à?
./.
« Chương TrướcChương Tiếp »