Chương 11: Đi chơi gặp bạn gái cũ

Edit: Lan Điềm Điềm

Bữa sáng "vui vẻ" qua đi, đến lúc chuẩn bị ra ngoài Đổng Thiếu Ân lại nói muốn đi đánh răng trước, Lạc Thừa Thu nghe vậy thiếu chút nữa lại phì cười.

Đổng Thiếu Ân này a, sao lại có thể "đáng yêu" như vậy chứ, thật sự là không thích cà rốt với ớt xanh rồi! Cẩn thận nhớ lại, thì hình như hồi trước Đổng Thiếu Ân không bao giờ ăn mấy món có cà rốt với ớt xanh cả.

Đổng Thiếu Ân đánh răng xong đi ra, Lạc Thừa Thu liếc nhìn y một cái, "Xong rồi?"

Đổng Thiếu Ân trấn định gật đầu.

Sau đó hai người cùng nhau ra ngoài. Cảng Đại Loan vào buổi sáng cũng không có nhiều người, nơi này không khí rất trong lành, Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu lái xe qua đó cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Đổng Thiếu Ân xuống xe mua hai chai nước, sau đó đưa một chai cho Lạc Thừa Thu, Lạc Thừa Thu cầm chai nước trong tay, tay kia chỉ một hướng trong đó.

"Chúng ta qua bên kia chơi đi, tôi xem ở kia có thể ngồi thuyền đi dạo, chúng ta cũng lên ngồi đi."

"Tôi có một du thuyền tư nhân, anh muốn đi biển chơi không?"

Lạc Thừa Thu tức khắc câm nín, không hổ là người có tiền!

"Cái đó cũng được, nhưng mà chúng ta chỉ có một ngày nghỉ, chờ đến khi nào được nghỉ lâu hơn thì chúng ta liền đi biển chơi." Lạc Thừa Thu nói.

Đổng Thiếu Ân gật gật đầu. Hai người cùng đi dạo về hướng cho thuê thuyền, dần dần bên này cũng nhiều người hơn.

"Hôm nay là chủ nhật, mà vừa rồi tôi thấy có ít người, còn tưởng chỗ này những người có tiền không thích đến chơi chứ?" Lạc Thừa Thu nhìn nhìn, nói ra suy nghĩ trong lòng, Đổng Thiếu Ân cũng nhìn xung quanh nói, "Phần lớn là người lớn mang theo con mình đến chơi."

"Nơi này có nhiều trò chơi phù hợp cho gia đình chơi với nhau." Vừa nói xong, Lạc Thừa Thu bỗng ngẩn người, cách đó không xa có một gia đình đang đi tới.

Một người đàn ông cùng một người phụ nữ, ở giữa là một đứa trẻ khoảng 3 tuổi. Người phụ nữ kia, Lạc Thừa Thu đương nhiên biết, không những biết mà còn rất quen, đó chính là bạn gái cũ của hắn.....Trương Tuyết.



Lạc Thừa Thu nhìn thấy, đương nhiên Đổng Thiếu Ân cũng nhìn thấy, trong nháy mắt ánh mắt y trở nên hung ác, sau đó bắt lấy một bên tay Lạc Thừa Thu, nắm thật chặt. ngôn tình ngược

Lạc Thừa Thu bị đau, mới hồi phục tinh thần lại. Sau đó nhìn sang Đổng Thiếu Ân đang phát hỏa, ánh mắt hung bạo cùng nguy hiểm, lập tức hoảng sợ.

"Đổng Thiếu Ân?"

Đổng Thiếu Ân lạnh lùng nhìn Lạc Thừa Thu, ánh mắt kia lại mang đến cho hắn cảm giác âm trầm lạnh lẽo, hơn nữa còn mang theo một tia điên cuồng, muốn phá hủy mọi thứ.

"Anh nói muốn đến đây, là vì muốn gặp cô ta?"

"Không phải, đây chỉ là trùng hợp." Lạc Thừa Thu lập tức phủ nhận, không nghĩ tới Đổng Thiếu Ân vậy mà hiểu lầm.

Mối quan hệ giữa bọn họ mới chỉ hòa hoãn gần đây, hắn không muốn sinh ra hiểu lầm không đáng có, Lạc Thừa Thu chắc chắn rằng, Đổng Thiếu Ân say chuyện này sẽ tìm cách giám sát hắn nhiều hơn nữa.

Lúc đang nghĩ những điều này Đổng Thiếu Ân đã mạnh mẽ túm chặt tay Lạc Thừa Thu, kéo người quay về chỗ để xe.

Lạc Thừa Thu bị kéo đi đột ngột, hơi lảo đảo một chút, nhưng mà lực của Đổng Thiếu Ân không hề giảm, cũng không phải không theo kịp nhưng cánh tay bị nắm có chút đau.

Đổng Thiếu Ân đi rất nhanh, Lạc Thừa Thu chỉ có thể tăng nhanh bước chân để theo kịp y, dọc đường đi, nhiều lần Lạc Thừa Thu muốn giải thích nhưng căn bản Đổng Thiếu Ân không muốn nghe.

Cuối cùng, Lạc Thừa Thu chỉ có thể im lặng, năm phút sau, Lạc Thừa Thu bị Đổng Thiếu Ân nhét vào xe, mắt thấy Đổng Thiếu Ân muốn khởi động xe, Lạc Thừa Thu không muốn y ở trạng thái này mà lái xe nên nhanh chóng đưa tay kéo tay y lại, quát to một miếng.

"Đổng Thiếu Ân! Cậu bình tĩnh lại đi! Nhìn tôi!"

Lạc Thừa Thu quát một tiếng làm Đổng Thiếu Ân thoáng khôi phục chút lý trí, nhưng mà y vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

"Anh muốn nói cái gì?"