Chương 10: Không được yêu tôi

Thì ra là vì chuyện này, hắn giống như ăn thuốc nổ chạy tới chất vấn cô.

Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh mê mẩn nhìn Ám Dạ Tuyệt ngang ngược, nói: "Anh cũng không có nói tôi không thể rời khỏi phòng của anh?"

Con ngươi rét lạnh của Ám Dạ Tuyệt xẹt qua một tia châm chọc lạnh rét, "Cũng đã nhận tiền, em có thể làm đúng nhiệm vụ một chút hay không!"

"Làm đúng nhiệm vụ?" Nguyệt Tiêm Ảnh thì thào lặp lại lời nói của hắn, mấy chữ này thật giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực cô, máu tươi đầm đìa, "Vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào mới gọi là ‘làm đúng nhiệm vụ’?"

"A. . . . . ." Khóe môi Ám Dạ Tuyệt hơi hơi giơ lên, nổi lên ý cười mị hoặc, thân thể nghiêng một chút, chậm rãi dính sát vào cô, "Cần tôi dạy em sao? Ngược lại tôi rất vui lòng phối hợp!"

Nâng cằm Nguyệt Tiêm Ảnh lên, cúi người chiếm lấy đôi môi của cô. Môi hồng trơn bóng mang lại cảm giác mềm mai mịn màng như tơ, thật giống như đóa hoa non mềm, khiến cho Ám Dạ Tuyệt dần dần xâm nhập. . . . . .

Chiếc lưỡi ấm áp mà ướŧ áŧ của hắn chậm rãi tiến vào trong miệng cô, tìm kiếm, lật chuyển khuấy đảo vị ngọt ngào và mềm mại của cô.

Trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh rung động chậm rãi bị kí©h thí©ɧ, cô không có một tí kháng cự nào, tùy ý để hắn hôn bừa bãi, cả người kề sát vào trên người hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn.

Thật lâu sau, mãi đến lúc hai người thở hồng hộc mới buông ra, Nguyệt Tiêm Ảnh ngã vào trong lòng hắn há mồm thở dốc, lắng nghe nhịp tim đột nhiên tăng nhanh của hắn.

Độ nhiên Ám Dạ Tuyệt cảm thấy giống như mình đã trở về lúc trưởng thành, tràn đầy kích động.

"Em không thể yêu tôi. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt ôm chầm cô, chậm rãi để nằm ngang, nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng của Nguyệt Tiêm Ảnh, giữa đôi mắt thâm thúy nổi lên ngọn lửa du͙© vọиɠ.

Đúng! Ám Dạ Tuyệt vẫn cho rằng bản thân là một người không may mắn, hắn luôn mang đến tổn thương cho những người hắn yêu thương. Ba mẹ cũng vậy, Mộ Trần Tuyết của hắn cũng vậy.

Nguyệt Tiêm Ảnh nghe được hắn nói, trong lòng nổi lên một vướng mắc.

Trong lòng thầm cười nhạo, ở trong mắt Ám Dạ Tuyệt cô chỉ là một tình nhân hèn mọn thấp kém, muốn chỉ là thân thể, tác dụng duy nhất chính là dùng để phát tiết du͙© vọиɠ, có cái gì là yêu, thật sự là buồn cười, hắn khinh thường cùng tình nhân cuốn vào thứ trò chơi tình cảm nhàm chán này.

"Anh là thuốc độc chết người, yêu anh có ý nghĩa vạn kiếp bất phục, yên tâm, tôi cực kỳ tự trọng, sẽ không yêu tên ác ma như anh!" Nguyệt Tiêm Ảnh lừa mình dối người nói.

"Em thật sự là người phụ nữ thông minh!" Ám Dạ Tuyệt giống như biểu dương nàng một dạng, khẽ chạm một cái vào bên môi cô.

Nụ hôn tỉ mỉ mà hỗn độn rơi vào bên tai của cô, cái cổ gốm sứ, trước ngực. . . . . . Một đường nhu mì đi xuống. . . . . .

Cùng với sức lực nụ hôn tăng thêm, mang theo tiếng thở dốc trầm trọng, một cánh tay Ám Dạ Tuyệt nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mềm mại đang nóng lên, thuận thế hướng về phía cái cổ trắng nõn duyên dáng, vai tròn. . . . . . Ngón tay từ từ di chuyển xuống dạo chơi trên vòng eo mãnh khảnh, Nguyệt Tiêm Ảnh bởi vì hắn đυ.ng chạm mà thân thể vặn vẹo một chút.

Ám Dạ Tuyệt cực kỳ hài lòng với phản ứng như vậy của cô, bàn tay lớn dọc theo đường cong lung linh bao trùm lên nơi đầy đặn mềm mại của cô.

"Ưʍ. . . . . ." Đột nhiên đυ.ng đến chỗ nhạy cảm khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh nhịn không được muốn phát ra âm thanh, thân thể liền run lên, nghĩ lại đau đớn tối hôm qua, "Không cần. . . . . . Không thể được. . . . . ."

“Em không có quyền lợi phản kháng!" Hơi thở nóng bỏng chạy vào bên tai cô, giọng nói thô ráp ngưng tụ thành du͙© vọиɠ nồng đậm, lập tức hôn lên môi cô, đem tất cả tiếng phản kháng đều chôn giữa nụ hôn nồng nhiệt.

Đôi tay không yên phận của hắn một đường đi xuống phía dưới tìm kiếm, thân thể nhỏ xinh của Nguyệt Tiêm Ảnh giống như lá phong thỏa thích nhảy múa ở trong tay hắn.

Ở trong bàn tay có sức quyến rũ kỳ lạ của Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác được thân thể đang dần dần nóng lên, một dòng nước ấm đang làm loạn ở bên trong thân thể, "Ừm. . . . . ." Tiếng rên mềm mại quyến rũ bật ra khỏi miệng.

Cô hoảng sợ, bản thân lại kêu lên tiếng da^ʍ mỹ như vậy, lập tức cắn chặt môi.

Tiếng rên như vậy chắc chắn là kí©h thí©ɧ đến thần kinh cảm xúc nhạy cảm của Ám Dạ Tuyệt, hai mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© nhìn chằm chằm cô, giống như một con sói đang đói khát, hình như muốn đem Nguyệt Tiêm Ảnh đang ý loạn tình mê trước mắt một ngụm nuốt vào trong bụng, "Không cần tự cắn mình, tôi thích nghe tiếng rên của em."

Giọng nói của hắn mê hoặc lòng người, Nguyệt Tiêm Ảnh dần dần cởi bỏ gánh nặng trong lòng, khát vọng trong thân thể bùng lên, tay trắng mềm mại ôm lấy hắn.

Nguyệt Tiêm Ảnh chủ động chắc chắn khiến cho Ám Dạ Tuyệt phóng túng một chút, bày ra ma thuật ở trên người cô. . . . . .

Tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng thở gấp mềm mại quyến rũ hòa hợp thành một khúc giao hưởng tuyệt mĩ, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào cửa sổ kính chiếu vào bóng dáng của hai người đang liên tục đè lên nhau, một bức tranh nguyên thủy hoàn mỹ xinh đẹp ẩn ẩn giữa ánh sáng như vậy hiện ra trước mắt.

Tìиɧ ɖu͙© nồng đậm cùng với nhiệt độ nóng rực tăng cao, giống như thế giới này chỉ có bọn họ không còn bất cứ ai khác.

**************************

Ngày hôm sau, Nguyệt Tiêm Ảnh đau nhức toàn thân yếu ớt tỉnh lại, bàn tay sờ vào bên cạnh, đã hơi lạnh.

Hắn đi rồi? Ám Dạ Tuyệt rời khỏi, Nguyệt Tiêm Ảnh một chút cũng không biết. Không có để lại quần áo, thật giống như chưa từng xuất hiện, nhưng mà trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.

Nguyệt Tiêm Ảnh ôm lấy cái gối của hắn, mặt trên vẫn còn lưu lại của mùi hương của hắn, thật giống như đang ôm hắn. Cho dù cùng hắn có thân thiết da thịt, cho dù cùng hắn nằm trên một cái giường, nhưng mà Nguyệt Tiêm Ảnh lại cảm thấy cô và hắn cách xa cả một đại dương, khoảng cách xa xôi này không cách nào phá tan.

Nước mắt lã chã rơi xuống, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp. Nguyệt Tiêm Ảnh hận bản thân mình không chịu thua kém, cuối cùng lại là rơi vào giữa hoan ái; cuối cùng hận bản thân mình bất tài, không cách nào cự tuyệt hắn.

Hắn đã không phải là Tuyệt ca ca mười sáu năm trước của cô nửa, người đàn ông lãnh khốc khát máu như vậy khiến cho lòng Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy sợ hãi và không quen.

Hai mắt ướt đẩm nước mắt nhìn qua một chiếc chìa khóa được đặt trên tủ đầu giường, đè lên một tờ giấy ——

"Buổi tối, mười giờ đến phòng tôi."

Nét chữ rồng bay mang theo sức lực mạnh mẽ, thật giống tính cách của hắn.

Nguyệt Tiêm Ảnh đương nhiên hiểu ý của Ám Dạ Tuyệt , ý này rất giống bảo cô đi "Tiếp khách" . Bây giờ, vì ở lại chỗ này mà cô phải bán tôn nghiêm, giá rẻ đến mức bị hắn chà đạp.

***************************

Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn giữ nguyên bộ âu phục nam ngắn gọn, Ám Dạ Tuyệt cũng không có công khai cô là gái giả trai, cho nên Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ có thể tiếp tục giả trang.

Ban ngày cô mang danh nghĩa là một vệ sĩ bình thường, mang theo vẻ mặt nghề nghiệp cứng ngắc theo sát bên cạnh Ám Dạ Tuyệt. Mà buổi tối, cô lại hóa thân thành tình nhân của Ám Dạ Tuyệt, mười giờ, chính là thời gian bọn họ hẹn sẵn. Mỗi đêm Nguyệt Tiêm Ảnh sẽ tắm gội sạch sẽ, t đi tới phòng ngủ của hắn, ngủ trên giường lớn mềm mại mà lại lạnh buốt, thật giống như đang chờ đợi để được hắn cưng chiều.

Có khi hắn đã ở sẵn đó, có khi phải đợi một hai tiếng đồng hồ, cũng có khi cả đêm đó hắn cũng sẽ không tới. Nguyệt Tiêm Ảnh liền trợn tròn mắt nhìn trần nhà tối đen cho đến trời sáng, mãi đến khi trời vừa sáng, thừa dịp mọi người còn không có thức dậy liền vội vàng trở lại phòng khách.