Chương 17

Chương 17

Editor: Phụng

Từ ngày Tần Thời Luật đi Đường Dục có gửi tin nhắn cho anh một lần, sau đó thì hai người không liên lạc với nhau nữa.

Cũng không biết tình hình của Tần Thời Luật ở bên đó như thế nào, chỉ là cuộc sống của Đường Dục rất tiêu dao tự tại.

Hai ngày sau, trước tòa nhà Phụng Nghiệp, Đường Dục và Dư Lạc Dương mỗi người cầm một vé vào cổng.

Hôm nay ở đây có tổ chức triển lãm tranh, vé vào cổng là Dư Lạc Dương lấy được, cậu ta không nghĩ là Đường Dục sẽ đến, chỉ là dư một vé, nên cậu ta thuận miệng hỏi một câu, kết quả là Đường Dục thực sự đi cùng cậu ta.

Dư Lạc Dương hoài nghi nhìn Đường Dục: “Không cần tôi dẫn cậu đến chùa à, đến đó tìm một sư phụ trừ tà đi.”

Đầu tiên là nghiên mực cổ, sau đó là hoa của Viện Khoa học Nông nghiệp, bây giờ lại đi xem tranh cùng cậu ta, sẽ không phải là Đường Dục bị thế lực hắc ám nào đó đoạt xá thân xác rồi chứ, hay sâu thẳm trong linh hồn cậu vốn là một đại lão rất có phẩm vị.

Đường Dục cũng lười để ý đến cậu ta: “Con người cậu cũng thật là mê tín.”

Nguyên khu lầu 1 của tòa nhà đều dùng để triển lãm tranh, quy mô rất lớn, nghe Dư Lạc Dương nói, người tổ chức buổi triển lãm nghệ thuật này đã đi khắp thế giới để tìm kiếm những bức tranh mà cô ấy yêu thích. Nhiều bức tranh, qua bàn tay thực hiện của cô ấy đều được bán ra với giá cao ngất trời.

Đường Dục đứng trước một bức tranh sơn dầu, đánh giá vị bà chủ này: “Dùng tiền để đo lường nghệ thuật, nói thẳng ra thì cũng chỉ là một thương nhân dưới lớp vỏ bọc nghệ thuật gia mà thôi.”

Dư Lạc Dương có ý muốn bác bỏ, nhưng cậu ta lại cảm thấy Đường Dục nói không sai: “Nhưng bản thân nghệ thuật vốn là giá trị, nếu không có những thương nhân này thì họa sĩ làm sao được biết đến.”

Đường Dục chỉ là tùy tiện nói, chứ không có ý phê phán, hơn nữa trước đây với tư cách là một người mua tranh, cậu đương nhiên biết những bức tranh cần được cân đo bằng tiền.

Nhưng giao dịch thì phải có nơi có chỗ, chứ không nên là ở đây.

Triển lãm tranh là dùng để triển lãm, không phải là nơi để giao dịch, nhưng chỉ trong chốc lát Đường Dục đã ngửi thấy được “mùi của đồng tiền”.

Nếu là trước đây, Đường Dục chắc chắn sẽ xem thường những loại hành vi này, nhưng mà bây giờ, cậu sờ sờ vào cái túi trống rỗng của mình…thời thế thay đổi, cậu cũng chỉ có thể cúi đầu trước đồng tiền.

Hai ngày trước Đường Vĩ Hoành lại chuyển cho cậu 2 triệu, Đường Dục vung tay một cái liền đem toàn bộ đi mua hoa giống, việc này cậu không dám để cho Dư Lạc Dương biết, cậu sợ cậu ta xờ iu xiu hỏi xỉu~.

Hoa mà cậu mua là giống mới nghiên cứu, chưa được chính thức trồng qua, cũng không đảm bảo sẽ sống toàn bộ, Viện Khoa Học Nông nghiệp vốn không bán, nên cậu đã phải bỏ rất nhiều công sức mới khiến cho bọn họ bán cho cậu một vài cây với giá cao.

Đường Dục “nghèo nàn” gọi một cô gái trẻ mặc sườn xám lại, trên tay cô có cầm một chiếc máy Pos, sẵn sàng quẹt thẻ cho khách mọi lúc mọi nơi.

Dư Lạc Dương giật mình, vội vàng kéo Đường Dục: “Cậu lại định làm gì hả? tôi dẫn cậu đến là để xem triển lãm, không phải để tiêu tiền.”

Đường Dục: “Tôi biết chứ, tôi đâu có tiền.”

Dư Lạc Dương nhẹ nhõm thở ra.

Không có tiền thì tốt.

Nghe cậu nói cậu không có tiền, nụ cười trên gương mặt của cô gái mặc sườn xám cũng không thay đổi, chỉ là đổi câu định hỏi ban đầu từ “Xin hỏi quý khách muốn mua bức tranh nào?” thành “Xin hỏi quý khách có chuyện gì không ạ?”.

Đường Dục hỏi: “ Chỗ các cô còn nhận tranh không?”

Cô gái mặc sườn xám: “......”

Dư Lạc Dương: “.......”. Làm tốt lắm, đến triển lãm tranh để bán tranh.!

Cô gái mặc sườn xám mỉm cười: “Xin lỗi, cái này tôi không rõ, tôi chỉ phụ trách bán tranh.”

Đường Dục: “Vậy ai là người phụ trách mua tranh.”

Cô gái mặc sườn xám: “.......Chắc là bà chủ.”

Mười phút sau, Đường Dục và Dư Lạc Dương ngồi ở trong văn phòng trên tầng 23.

Dư Lạc Dương hồi thần, hỏi Đường Dục: “Cậu điên rồi à? Cậu lấy đâu ra tranh đi bán, không phải là cậu tính trộm tranh ở nhà chồng của cậu đem đi bán đấy chứ?”

Đường Dục ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn lên một bức tranh ở trên tường: “Chỗ anh ấy không có bức tranh nào đáng tiền cả.”

Dư Lạc Dương cảm thấy mạch não của cậu càng ngày càng khó hiểu: “Không có tranh mà cậu còn…”

Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ trong bộ sườn xám thêu chỉ vàng màu xanh đậm với chiếc khăn choàng lông chồn trên vai bước vào.

Tóc của người phụ nữ được búi đơn giản sau đầu, có lẽ là do đã “ngâm mình” lâu trong đống tiền, nên chất nghệ sĩ không nhuốm thế tục trên người người phụ nữ đã hoàn toàn biến mất, vừa bước vào cửa đã mang đến cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ .

“Là hai người muốn bán tranh à.”

Dư Lạc Dương lập tức lắc đầu.

Vì để xem triển lãm, hôm nay Đường Dục cố ý mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng, bên ngoài khoác một bộ đồ âu, đường may vừa vặn không theo kiểu cứng nhắc, hơi trang trọng mà không rườm rà.

Đường Dục: “Là tôi muốn bán tranh.”

Khí chất là thứ không phải ai cũng có được, Đường Nguyên vốn còn đang cho rằng có phải là có người đến gây rối hay không, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Dục….Tần Nguyên liền ngồi xuống.

Tần Nguyên hỏi: “Là tranh như thế nào, tôi có thể xem trước không?”

Đường Dục: “E là không thể.”

Tần Nguyên sững lại, rõ ràng là không nghĩ đến cậu lại ra bài không giống lẽ thường: “Tại sao? Bán tranh mà lại không cho người mua xem?”

“Không phải.” Đường Dục nói: “Bởi vì tôi còn chưa vẽ.”

Tần Nguyên: “.....”

Dư Lạc Dương: “..........”

Tần Nguyên không tức giận, ngược lại cô cười cười nói: “Chưa vẽ?”

Dư Lạc Dương đưa tay xoa sống mũi, nhỏ giọng nói với Đường Dục: “Đừng nói nữa, đi thôi.” Điên rồi à, một lát nữa bị bảo vệ đuổi ra ngoài thì phải làm sao.

Đường Dục mặc kệ Dư Lạc Dương, cậu nhìn Tần Nguyên nói: “Tôi muốn xác nhận một chút, nếu tôi để tranh treo ở chỗ của cô, cô có thể bán nó với giá của tôi không, cô cũng có thể treo giá cao hơn, tôi chỉ cần phần tôi đề xuất, phần nhiều hơn có thể cho cô.”

Tần Nguyên nhướng mày, lần đầu tiên cô nghe thấy một yêu cầu kỳ quặc như vậy, lại còn là đề xuất từ một người đến tranh cũng còn chưa vẽ.

Tần Nguyên cũng không biết cô lấy đâu ra hứng thú tán gẫu với cậu nữa: “Sao cậu biết tôi nhất định sẽ thu tranh của cậu?”

Đường Dục rất tự tin với bản thân: “Cô nhất định sẽ.”

Ánh mắt của thanh niên trẻ trước mặt cong cong, ngữ khí thì kiên định, khiến Tần Nguyên không thể từ chối, thậm chí cô còn muốn xem xem cậu có thể vẽ ra cái gì.

Nhưng mà, rốt cuộc thì Tần Nguyên vẫn là một thương nhân, cô sẽ không đưa ra bất kỳ đáp án nào nếu như cô không chắc chắn, Tần Nguyên nói: “Tôi vẫn phải xem tranh trước mới có thể quyết định được, nếu cậu có thể vẽ ra bức tranh khiến tôi vừa ý thật, tôi có thể đáp ứng cậu.”

Đường Dục không có biểu tình gì nhiều, thái độ giống như đang bàn chuyện làm ăn, cậu gật đầu: “Được.”

Đường Dục đứng dậy chuẩn bị cáo từ, ánh mắt liếc nhìn bức tranh trên tường, cậu nói với Tần Nguyên : “Bức tranh Mơ Hồ ở tầng dưới, cô vẽ rất đẹp.”

Tần Nguyên ngẩn ra, không phải vì cậu khen bức tranh của cô, mà là bức tranh ở phòng triển lãm vốn không có ký tên.

Tần Nguyên có chút ngoài ý muốn: “Sao cậu biết đó là do tôi vẽ.”

Đường Dục khẽ cười, đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe miệng cậu hơi nhếch lên nở một nụ cười vừa xinh đẹp vừa tươi sáng: “Lần sau vào lúc cô nhận tranh của tôi sẽ nói cho cô biết.”

Tần Nguyên tự nhận cô đã từng gặp qua vô số người, nhưng chưa từng thấy người nào như Đường Dục, tuổi tác nhìn cũng không lớn, bề ngoài sáng sủa nội liễm, tính cách lại cực kỳ ổn định.

Tần Nguyên hỏi: “ Nếu tôi không vừa ý với tranh của cậu thì sao?”

Đường Dục mím môi: “Có lẽ đó sẽ là tổn thất của cô.”

Dư Nhạc Dương không thể tin được những gì mình đã trải qua trong hai mươi phút ngắn ngủi này, Đường Dục lấy đâu ra sự tự tin để người ta nhận tranh của cậu vậy? Đường Dục biết vẽ lúc nào đấy? Sao cậu ta lại không biết?

Trong thang máy, Dư Lạc Dương hỏi Đường Dục: “Sao cậu biết bức tranh ở phòng triển lãm là do cô ấy vẽ?”

Đường Dục hỏi ngược lại: “Cậu không cảm thấy người trong bức tranh quen mắt hay sao?”

Dư Lạc Dương tất nhiên là nhìn ra, trên bức vẽ chính là bóng lưng của Tần Nguyên.

Dư Lạc Dương: “Bình thường bóng lưng đều không phải do người khác vẽ hay sao?”

Thông thường mà nói thì bóng lưng đều do người khác vẽ, lúc đó Đường Dục cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau khi lên kia thì cậu lại không cho là như vậy nữa.

“Bức tranh đó có đường nét và nét cọ giống như bức tranh treo trên tường ở văn phòng.”

Dư Lạc Dương vẫn chưa hiểu: “Bức tranh trong văn phòng đó cũng có thể là do người khác vẽ mà?”

Đường Dục: “Không đâu.”

Dư Lạc Dương: “Tại sao lại không?”

Đường Dục nhìn cậu ta một cái, Dư Lạc Dương cảm thấy ánh mắt Đường Dục nhìn cậu ta có chút kỳ lạ, nhưng cậu ta lại không biết lạ ở chỗ nào, về sau cậu ta mới ‘thông não’, ánh mắt đó rõ ràng là đang nhìn một tên ngốc!

Đường Dục nói: “Phía dưới bức tranh treo ở văn phòng có viết tên của cô ấy, cậu không nhìn thấy sao?”

Dư Lạc Dương: “.......”

Xin lỗi, tôi bị mù.

Vé cửa phải tốn tiền mua, mà hai người họ cũng chưa xem xong, nên sau khi đi từ trên xuống, Đường Dục và Dư Lạc Dương tiếp tục xem tranh.

Đến phòng triển lãm phía bắc, Dư Lạc Dương túm lấy Đường Dục: “Chết tiệt.”

Đường Dục bị cậu ta làm cho loạng choạng: “ ? ”

Trong phòng tranh, Đường Lạc bị Hồ Chính Đình huých khuỷu tay: “Này, đó không phải là em trai cậu sao?”

Đường Lạc nhìn theo ánh mắt Hồ Chính Đình, sau khi nhìn xong mày cậu ta liền cau lại.

Đường Dục và “Dư Lạc Dương mắt bầm” đứng cách đó không xa, lúc này, Dư Lạc Dương cũng đang dùng đôi mắt bầm của cậu ta nhìn về phía bọn họ, không biết Dư Lạc Dương đang nói gì với Đường Dục nữa.

Mấy tháng không gặp, lại một lần nữa nhìn thấy Đường Dục, Đường Lạc vẫn cảm thấy cậu đáng ghét, nhất là nghĩ đến cậu và Tần Thời Luật đã đăng ký kết hôn, thì cậu ta lại càng ghét cậu thêm.

Lúc đầu Đường Dục còn không phân rõ đâu là Đường Lạc, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã nhận ra. Ánh mắt của Đường Lạc, sợ không phải là đã lĩnh ngộ được tuyệt thế thần công gì đó rồi chứ, anh ta muốn gϊếŧ cậu ở nơi đông người này bằng ánh mắt à.

Đường Dục cảm thấy Đường Lạc có chút kỳ quái, ít ra cũng phải có con dao ở đây chứ, ánh mắt không thể gϊếŧ người được đâu~.

Đường Lạc bước đến chỗ Đường Dục: “Cậu đến đây làm gì?”

Dư Lạc Dương hất cằm nói: “Anh đến chỗ này làm gì thì chúng tôi cũng đến làm cái đó, anh hỏi thừa thãi thế?”

Đường Lạc không để ý tới Dư Lạc Dương, cậu ta nhìn Đường Dục nói: “Đây không phải là nơi cậu nên đến, mau về đi.”

Dư Lạc Dương hôm nay sẵn sàng đối đầu với Đường Lạc: “Đây là của nhà anh mở sao? Do anh quyết định sao?”

Đường Lạc khó chịu nhìn Dư Lạc Dương: “Việc gì đến cậu.”

Dư Lạc Dương: “Vậy chúng tôi ở đây thì việc gì đến anh?”

Cuối cùng Đường Lạc nhịn không được cau mày, anh nhìn Đường Dục nhắc nhở nói: “Triển lãm tranh này là do dì của chủ tịch Tần mở, cậu tốt nhất đừng để mất mặt.”

Đường Dục chớp chớp mắt: “Người anh nói là Tần Thời Luật sao?”

Nghe thấy cậu gọi trực tiếp tên của Tần Thời Luật, trong lòng Đường Lạc ghen tỵ nói không nên lời: “Đúng vậy, cho nên cậu mau đi đi.”

Đường Dục không kinh ngạc cũng không ngoài ý muốn, cậu gật đầu: “Chúng tôi xem xong triển lãm tranh sẽ đi, anh đi trước đi.” Nói xong Đường Dục đi lướt qua người cậu ta như một cơn gió~.

Đường Lạc: “....”

Hồ Chính Đình cười một cái: “Em trai này của cậu cũng thật giỏi giả vờ, khó trách có thể dụ dỗ được Tần Thời Luật.”

Câu nói này như chọc thẳng vào tim của Đường Lạc, cậu ta trừng mắt nhìn Hồ Chính Đình: “Cậu không nói thì sẽ chết sao?”

Ngoại hình của Đường Lạc không bằng Đường Dục, nhưng sự lạnh lùng trong con người cậu ta là thứ mà Đường Dục cả đời cũng không học được, cậu ta kiêu ngạo không dễ trêu chọc, mà Hồ Chính Đình lại là một trong số rất nhiều người ngoan đạo của cậu ta.

“Được rồi, tức giận cái gì chứ?” Hồ Chính Đình quàng tay lên vai Đường Lạc nói: “Chẳng qua chỉ là một tên gà mờ, lại bị bố mẹ cậu nuôi phế rồi nữa, còn có thể làm ra trò gì được chứ?”

Đường Lạc không nói chuyện, bởi vì cậu ta cũng nghĩ như vậy.

“Đi thôi.” Hồ Chính Đình nói : “Tôi có gọi điện cho chị Nguyên rồi, chị ấy ở trên lầu, dẫn cậu đi làm quen một chút.”

Thấy bọn họ đi rồi, Dư Lạc Dương quay qua hỏi Đường Dục: “Cái người chủ tịch Tần mà Đường Lạc nói lúc nãy là chồng của cậu à.”

Đường Dục thưởng thức bức tranh ở trước mặt, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Dư Lạc Dương chấn kinh: “Chết tiệt, dì của anh ta cũng quá trẻ rồi, chồng cậu cũng 30 rồi rồi, tuổi tác của hai người họ chắc cũng không cách nhau nhiều đâu nhỉ?”

Đường Dục thở dài một hơi.

Thực ra cậu không thích tiếp xúc với những người khác của nhà họ Tần, cậu chỉ muốn dựa vào cây đại thụ Tần Thời Luật bình an mà sống thôi.

Dư Lạc Dương nóng lòng hỏi thử: “Sao cậu không nói ? Có phải là cậu đang dự định về nhà nói với chồng cậu chuyện cậu định bán tranh đúng không? Đến lúc đó cho dù cậu có vẽ gà mổ thóc thì cô ấy cũng sẽ nhận.”

Đường Dục nói: “Tôi không biết vẽ gà mổ thóc, tôi cũng không có ý định nói.” Cậu thậm chí còn không muốn bán tranh nữa kìa.

Dư Lạc Dương cũng không ngoài ý muốn việc cậu không biết vẽ gà mổ thóc, nhưng Dư Lạc Dương không hiểu tại sao cậu lại không muốn nói: “Sao lại không nói?”

Đường Dục nhìn bức tranh sơn mực trước mặt, giá niêm yết ba triệu ba.

Đường Dục sờ sờ chiếc túi rỗng, so sánh giữa thể diện và tiền, hình như tiền vẫn quan trọng hơn.

Còn về Tần Thời Luật….chắc không sao đâu, dù sao anh cũng chỉ là tấm phiếu lương thực dài hạn thôi, bọn họ nước sông không phạm nước giếng là được.

Đường Dục xoắn xuýt hết lần này tới lần khác, cuối cùng cậu vẫn quyết định bán tranh: “Bởi vì không cần thiết.”