Chương 1.2: Sống lại (2)

Sau khi chết, linh hồn của hắn lơ lửng, mơ hồ, bám theo sau người kia.. Nhìn từ xa, hắn thấy Phương Tự và gia đình họ Phương. Trên mặt họ chỉ có nụ cười hạnh phúc rạng rỡ sau khi Phương Tự khỏi bệnh, cùng với sự may mắn khi rốt cuộc đã thoát khỏi gánh nặng "con nuôi" là hắn.

Họ sợ phiền phức đến mức thậm chí không tổ chức tang lễ cho hắn, chỉ vội vàng chôn cất. Cả nhà không ai rơi lấy một giọt nước mắt.

"Tiểu Tự!"

Tiếng gọi của người phụ nữ kéo Lâm Mạt Nhiên đang mơ màng trở về hiện thực.

Ngũ Vân từ bên ngoài bước vào, ánh mắt chỉ hướng về phía Phương Tự, giọng điệu trách móc nhưng đầy cưng chiều: "Khách khứa sắp đến rồi, sao con còn chạy lung tung? Sao lại mặc bộ này? Bộ Sxers mẹ chuẩn bị cho con không đẹp sao?"

Phương Tự dang hai tay, khoe bộ trang phục lộng lẫy trên người với người phụ nữ, nói: "Mẹ ơi, con thích bộ LTR này hơn, nó tôn lên màu da của con hơn phải không ạ?"

Ngũ Vân cân nhắc một chút rồi nói: "Lên phòng thay bộ khác đi."

Nàng nghiêng người, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Mạt Nhiên bên cạnh - áo thun trắng quần thể thao, tóc tai rối bù như tổ quạ, một tay xách dao phay, một tay cầm hộp quà tinh xảo.

Trong căn phòng khách xa hoa lộng lẫy, Lâm Mạt Nhiên như lạc lõng giữa chốn phồn hoa.

Ngũ Vân cau mày nhìn anh: "Cậu đứng đây làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị ở bếp?"

Sự ghét bỏ hiện rõ trong ánh mắt bà.

Phương Tự nhẹ giọng nhắc nhở: "Mẹ ơi, hôm nay cũng là sinh nhật của Mạt Nhiên ca ca, mẹ đừng quên nhé!"

Sắc mặt Phương thái thái hơi biến, sau đó bà nói: "Ta không quên, chờ yến hội kết thúc sẽ chúc mừng riêng hắn. Đi đi, mau đi thử quần áo, sắp đến giờ Kim gia đến rồi."

Nói xong, bà không thèm nhìn Lâm Mạt Nhiên lấy một cái, trực tiếp kéo Phương Tự lên lầu.

Lâm Mạt Nhiên bình thản nhìn hai mẹ con lên lầu, tiện tay ném hộp quà sang một bên thùng rác, rồi quay người đi về phòng mình.

Phòng anh ở lầu một phía tây, bên cạnh là phòng của người hầu.

Lúc này mọi người đều bận rộn, nên khi anh đi ra ngoài qua cửa hông, không ai chú ý.

Anh đi một cách thong dong, không vội vàng, thỉnh thoảng lại nhét vào miệng một viên thịt viên như một chú cún nhỏ tham ăn.

Cuối cùng, anh ta cũng lên chiếc taxi được gọi, lững thững di chuyển qua dòng xe cộ đông đúc để đến địa điểm mong muốn. Khi tiếng chuông điện thoại trong túi liên tục reo lên, anh ta mới lấy ra xem. Sau khi liếc nhìn màn hình, anh ta tắt máy và tiếp tục thong dong bước đi.