Chương 10.2

Cuộc gặp gỡ với Mã Tiểu Quân được lên lịch vào vài ngày sau, địa điểm tại Tề Yến Trai Hạng Thành, chi nhánh chính trong tiệm.

Điều này cũng không có gì lạ, Tề Yến Trai vốn là thương hiệu lâu đời hàng trăm năm, mặc dù đã từng xuống dốc, nhưng hiện nay lại được quản lý mới vực dậy mạnh mẽ, rất nhiều thương vụ cá nhân tổ chức tiệc chiêu đãi đều chọn nơi đây.

Tuy nhiên, điều mà Lâm Mạt Nhiên và Ngưu Kiến không ngờ đến là, ngoài Mã Tiểu Quân, còn có Phùng Bát Lưỡng và hai người khác mà họ không biết danh tính.

Khi được trợ lý của đạo diễn Mã giới thiệu, họ mới biết, hai người này một là Lưu Thành - một trong những người nắm quyền điều hành Tề Yến Trai hiện tại, và người còn lại là blogger ẩm thực nổi tiếng Lưu Kiệu.

Sau khi ngồi xuống, Ngưu Kiến khẽ khẽ ghé tai Lâm Mạt Nhiên nhắc nhở: "Này Lưu Kiệu trên mạng chửi bới cậu đấy, lát nữa cẩn thận, coi chừng hắn gài bẫy cậu."

Lâm Mạt Nhiên liếc nhìn Lưu Kiệu.

Chàng trai chỉ hơn hai mươi tuổi, ngoại hình cũng khá tuấn tú, không ngờ lại là một kẻ hay tung tin thất thiệt.

Hôm nọ, Lâm Mạt Nhiên lên mạng xem qua những bình luận liên quan đến mình, nhưng không để ý kỹ xem Lưu Kiệu đã bình luận gì về mình.

Tuy nhiên, điều đó không quan trọng, quan trọng là...

"Cái tư thế này sao giống Hồng Môn Yến thế?"

Ngưu Kiến cũng ở bên phụ họa, nói ra suy nghĩ của mình.

Mã Tiểu Quân đối với biểu hiện của bọn họ có vẻ rất hứng thú, có lẽ không phải giả vờ, nhưng hôm nay những lời nói này, tuyệt đối không đơn giản chỉ là diễn kịch.

Khắp nơi hàn huyên xong, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra, đầu bếp mặc trang phục chỉnh tề bước vào.

"Sư phụ, ngài gọi tôi?" Anh ta trước tiên hỏi Phùng Bát Lưỡng, sau đó mới nhìn thấy Lâm Mạt Nhiên.

"Tiểu Lâm sư phụ?" Anh ta có chút kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đến đây? Chính anh tự đến sao?"

Anh ta vừa nói vừa đánh giá Lâm Mạt Nhiên từ trên xuống dưới.

"Mạc sư phụ, ngài khỏe, tôi cùng bạn bè đến đây." Lâm Mạt Nhiên đáp.

Mạc sư phụ "À" một tiếng, lại hỏi: "Anh không mang theo dao à?"

Lâm Mạt Nhiên: "…… Tôi đến đây để ăn cơm và bàn bạc chuyện, cần gì phải mang theo dao?"

Mạc sư phó vì thế lộ vẻ thất vọng.

Bên kia Phùng Bát Lưỡng mời mạc sư phó tìm chỗ ngồi, sau đó cười tủm tỉm nói với Lâm Mạt Nhiên: "Làm Tiểu Lâm sư phụ chê cười, đồ đệ của tôi có chút si mê, ngày hôm đó thấy anh mang Vẫn Thiết Đao trở về liền không buồn ăn uống, luôn mong anh thực hiện lời hứa, từ quê anh mang cho hắn một cây Vẫn Thiết Đao như vậy."

Lâm Mạt Nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Vốn dĩ không thành vấn đề, nhưng ngày hôm đó tôi không phải đã phối hợp với các vị diễn một vở kịch sao? Việc đưa đao gì đó, cũng xin miễn đi!"

Giống như cây Vẫn Thiết Đao trong tay anh ta, quê anh ấy có rất nhiều.

Ban đầu anh ta thấy Mạc sư phó thật lòng thích, nên nghĩ có cơ hội tặng cho hắn một món quà để kết bạn cũng không sao.

Nhưng sau đó lại là một chủ đề mới, lại là phát sóng trực tiếp. Tề Yến Trai xem như đã lợi dụng hết tất cả mọi thứ có thể để xào đề tài, chỉ cần có thể vì Tề Yến Trai mà nâng cao mức độ nổi tiếng.

Lúc đó họ lợi dụng cậu, xào xáo theo ý họ, không hỏi cậu chi phí diễn kịch đã xem như chuyện đương nhiên, không đạo lý gì còn muốn được dao!

Bên này Phùng Bát Lưỡng và mấy người khác đều không phải ngốc tử, vừa nghe liền hiểu rõ thái độ của Lâm Mạt Nhiên.

Vị kêu Lưu Thành là người nắm quyền của Tề Yến Trai cười ha hả chen vào nói: "Tiểu Lâm sư phụ còn rất có cá tính, ta liền thích loại người trẻ tuổi này, tới, uống ly trà."

Hắn ta một bên nói một bên tự mình rót trà cho Lâm Mạt Nhiên.

Lâm Mạt Nhiên liền có chút không hiểu được, những người này đây là muốn làm gì?

Hắn ta thoải mái hào phóng rót trà, ngồi đối diện Mã Tiểu Quân nói: "Mã đạo, ta nghe Ngưu Kiến nói ngài đối với bộ phim của chúng ta có chút cảm thấy hứng thú, không biết ngài ý tứ là...?"

Mã Tiểu Quân chỉ mới ba mươi mấy tuổi, cạo một cái đầu trọc cá tính, nhìn y như thanh niên đầu đường, nghe xong Lâm Mạt Nhiên nói hắn ta cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Tôi rất có hứng thú với bộ phim 《Toại Vu Truyện》 của các ngươi, nhưng cũng không phải nhất định phải hợp tác. Lần này chủ yếu là anh em Lưu Thành của tôi rất thích thanh dao của ngươi, tôi nói tôi vừa lúc muốn tìm ngươi nói chuyện này, dứt khoát, cùng nhau lại đây nói chuyện được, cho nên liền gọi ngươi đến đây."

Người này nói chuyện đã đủ rõ ràng, Lâm Mạt Nhiên trong lòng đã có tính toán.

Hắn nhìn Lưu Thành nói: "Tôi chỉ là mô phỏng dao một lần thôi, sao Lưu tổng lại cảm thấy hứng thú như vậy?"

Lưu Thành nói: "Đương nhiên là bởi vì mô phỏng đến quá giống thật, đủ để lấy giả đánh tráo. Tôi muốn hỏi Tiểu Lâm sư phụ một chút, quê quán của anh ở đâu? Có thể mời chúng tôi cùng đi bái phỏng vị Chân lão tiên sinh kia hay không?"

Lâm Mạt Nhiên cân nhắc một chút rồi nói: "Cũng không phải là không thể, nhưng tôi cần phải hỏi trước ý kiến của lão tiên sinh xem có muốn tiếp khách hay không."

Lưu Thành nói: "Đó là điều đương nhiên. Nếu không, Tiểu Lâm sư phụ có thể hỏi ngay bây giờ?"

Lâm Mạt Nhiên nâng ly trà lên uống một ngụm, nhấm nháp cẩn thận rồi nói: "Ồ ~ đây là trà Thiết Quan Âm Tuyết Bọt? Trà ngon nhỉ!"

Lưu Kiệu, người vẫn luôn im lặng, bất ngờ nhìn Lâm Mạt Nhiên và nói: "Không ngờ, anh còn biết thưởng thức trà."

Lâm Mạt Nhiên mỉm cười nhẹ coi như đáp lại.

Bên kia Lưu Thành lại hỏi tiếp: "Tiểu Lâm sư phụ? Nói thế nào?"

Lâm Mạt Nhiên vuốt ve miệng ly, nói: "Nhưng chuyện này đều là công sức của Tề Yến Trai các anh, phỏng vấn tôi cũng là các anh, đao của tôi cũng do các anh nghiệm, bây giờ còn cần tôi giúp các anh liên hệ với Chân lão tiên sinh bên kia... Tôi nghĩ thế nào cũng thấy bản thân mình thật bị thiệt."

Lưu Thành cười ha hả nói: "Cái này anh cứ yên tâm, Tề Yến Trai chúng tôi chắc chắn sẽ không để anh thiệt thòi."

Nói xong, hắn còn vẫy tay, người phục vụ bên cạnh trực tiếp bưng mâm đến, bên trong có không ít lễ vật, như là các loại đồ cổ tranh chữ quý giá, thậm chí còn có mấy thỏi vàng. Cái mâm nhỏ này tuy bình dân nhưng lại lấp lánh ánh vàng.

"Tiểu Lâm sư phụ, anh hãy chọn lựa xem, nếu không thích cũng có thể nói ra để đổi khác."

Lưu Kiệu bên cạnh khẽ khịt mũi, rõ ràng tỏ ra khinh thường kiểu trao đổi bằng lợi ích tiền tài này.

Lâm Mạt Nhiên coi như không nghe thấy, không thèm nhìn vào mâm quà, nói với Lưu Thành: "Mục đích chính của tôi và bạn tôi đến đây lần này là để gặp Mã đạo diễn."

Bị nhắc đến, Mã Tiểu Quân xua tay nói: "Các anh nói chuyện của các anh, chuyện của chúng ta để sau lại nói, việc nào ra việc đó."

Lâm Mạt Nhiên đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Vậy thì chúng ta hẹn gặp lại sau!"

Nói xong, hắn cùng Ngưu Kiến đứng dậy, chuẩn bị trực tiếp đi.

Ngụ ý: Tôi và Tề Yến Trai không có gì tốt đẹp để nói.

Lưu Thành vội vàng níu người lại, Mã Tiểu Quân cũng bị hành động của Lâm Mạt Nhiên chọc cười: "Ý gì? Ngươi thật sự khiến ta cũng phải bái phục!"

Lâm Mạt Nhiên nói: "Là Mã đạo không có ý tứ, nói tôi đến gặp anh để nói chuyện này, anh lại bày ra một bàn lớn người khiến tôi phải nói chuyện khác, tôi không nói còn không thể đi sao? Nơi này là Tề Yến Trai, không phải à?"

Lưu Thành vội nói: "Không không không, Tiểu Lâm sư phụ anh đừng vội! Có chuyện từ từ nói chuyện."

Mã Tiểu Quân cũng nói: "Được được được, chúng ta cùng nhau nói chuyện này."

Nhìn ra được quan hệ giữa anh ta và Lưu Thành là thật sự rất tốt.

Lâm Mạt Nhiên lúc này mới ngồi xuống một lần nữa, lại bảo Ngưu Kiến cùng giúp anh ta rót trà đầy, lúc này mới nói: "Thế nào nói?"

Lưu Thành đi hỏi Mã Tiểu Quân.

Mã Tiểu Quân bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Kỳ thật tôi không phải đối với phòng làm việc của các anh cảm thấy hứng thú, tôi là đối với bộ phim 《Toại Vu Truyện》 kia cảm thấy hứng thú. Không phải tôi quá kén chọn gì, thật sự là phòng làm việc của các anh quy mô quá nhỏ, có hay không khả năng, anh đem bộ phim bản quyền này chuyển nhượng ra ngoài? Hẳn là có rất nhiều người tranh nhau muốn."

Ngưu Kiến cũng lo lắng nhìn về phía Lâm Mạt Nhiên, sợ anh ta gật đầu đồng ý.

May mắn thay Lâm Mạt Nhiên không bán ngay tại chỗ, mà là lắc đầu.

Mã Tiểu Quân vì vậy nhún vai, tỏ vẻ vậy không có cách nào nói chuyện tiếp.

Lâm Mạt Nhiên quay đầu nhìn về phía Ngưu Kiến, ý bảo "Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cũng không có cách nào."

Vốn dĩ anh ta cũng không nghĩ tới Mã Tiểu Quân thật sự có thể đích thân ra tay giúp họ đạo diễn bộ phim 《Toại Vu Truyện》 này, xem ra chỉ có thể tìm người khác.

Ngưu Kiến gật đầu, anh ta kỳ thật ra một thân mồ hôi lạnh, cái gì Mã đạo không Mã đạo anh ta cũng không dám nghĩ nhiều, vạn nhất họ Mã thật sự khiến Lâm Mạt Nhiên động tâm khởi ý chuyển nhượng phòng làm việc hoặc là bản quyền 《Toại Vu Truyện》 ý niệm kia cũng thật sự là game over.

Sự việc xem ra không thể thuận lợi, muốn tan rã.

Bỗng nhiên Lưu Kiệu lên tiếng: "Đã đến đây rồi, không bằng làm một việc thú vị."

Lưu Thành hỏi: "Thú vị gì?"

Lưu Kiệu nói: "Tiểu Lâm sư phụ ít nhiều cũng coi như là một đầu bếp, không bằng so tài nấu nướng với Mạc sư phó, người thắng có tiền thưởng, hơn nữa là phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, thế nào, dám chơi không?"

Câu nói tiếp theo của anh ta là nhắm vào Lâm Mạt Nhiên, dường như chắc chắn Lâm Mạt Nhiên không dám, cho nên mới dùng lời khích tướng.

Lâm Mạt Nhiên nhưng không hề sợ hãi hay bị khích tướng, chỉ nói: "Dám chơi không, còn phải xem tiền thưởng là gì?"

Lưu Kiệu nhìn Lưu Thành, dường như anh ta chỉ muốn gây chuyện, bất chấp tiền cược.

Lưu Thành do dự một chút, lại nhìn về phía Mã Tiểu Quân.

Mã Tiểu Quân bị buồn cười, nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Lưu Thành nói: "Tiểu Lâm sư phụ hướng về phía anh nên tôi không hỏi anh còn hỏi ai? Nhanh lên, biểu lộ thái độ, nếu Tiểu Lâm sư phụ thắng anh liền đồng ý để anh đạo diễn, anh cũng nhàn rỗi gần một năm, cũng nên ra ngoài làm chút việc chính sự."

Mã Tiểu Quân còn đang do dự.

Bên kia Lưu Kiệu lại lên tiếng nhắc nhở: "Mã đạo, đây là cá cược, Tiểu Lâm sư phụ thắng anh mới đồng ý, anh ta thua thì anh hoàn toàn không cần làm gì."

Lời nói của hắn ẩn ý rằng Lâm Mạt Nhiên không thể chiến thắng.

Bởi vì, cả hắn và nhiều người khác đều biết, vị Mạc sư phó kia chính là quán quân ba liên tiếp của cuộc thi Bếp vương toàn quốc.

Lâm Mạt Nhiên, một đầu bếp nhà chỉ biết nấu những món ăn đơn giản, làm sao có thể thắng được Mạc sư phó?

Thật là viễn vông!

Bên này không đợi Mã đạo tỏ thái độ, Lưu Thành đã gõ nhịp quyết định: "Được rồi, cứ vậy đi, thi đấu, Tiểu Lâm sư phụ so tài với mạc sư phó."

"Tiểu Lâm sư phụ nếu thắng, Mã Tiểu Quân sẽ đích thân giúp anh ta đạo diễn bộ phim 《Toại Vu Truyện》, Mạc sư phó thắng, Tiểu Lâm sư phụ phải dẫn chúng ta đi quê anh ta tìm Chân lão tiên sinh. Lưu Kiệu và Ngưu tiên sinh các anh hãy làm chứng cho tôi, ở đây ai cũng là nhân chứng, không thể đổi ý."

Ngưu Kiến quay đầu nhìn Lâm Mạt Nhiên để nghe quyết định của anh ta, chỉ thấy Lâm Mạt Nhiên nháy mắt với anh ta, lộ ra vẻ hào hùng của tuổi trẻ, cười rạng rỡ và nói: "Chốt vậy đi!"