Chương 4

Sở Hạc Ngôn có phần kinh ngạc, không ngờ hệ thống lại thật sự chấm điểm hoàn thành nhiệm vụ.

"Chỉ 100 điểm cho một lần làm nhiệm vụ sao?" Cậu không hài lòng hỏi.

Hệ thống: "Chuyện này phụ thuộc vào độ khó của nhiệm vụ, lần đầu tiên là nhiệm vụ đơn giản nhất, điểm tích lũy tất nhiên cũng thấp, chủ nhân hãy cố gắng tích đủ điểm để đổi hàng nhé."

Nói rồi hệ thống lại bắt đầu dụ dỗ Sở Hạc Ngôn bằng cách giới thiệu các loại hàng hóa đắt tiền để khuyến khích cậu làm nhiệm vụ tích điểm.

Sở Hạc Ngôn phớt lờ nó, trực tiếp mua một phiên bản điện tử của tờ báo lá cải tin đồn trong cửa hàng của hệ thống.

Một điểm cho một bản, so với các mặt hàng khác thì gần như miễn phí.

Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Cậu mua cái này để làm gì?"

Nó thậm chí còn không để ý rằng cửa hàng hệ thống còn có loại đồ như thế này.

Sở Hạc Ngôn thản nhiên: "Để xem."

Cậu thích hóng tin đồn nhất.

Hệ thống: "..."

Nó nhìn Sở Hạc Ngôn với khuôn mặt cao quý lạnh lùng, hứng thú mở tờ báo lá cải, toàn bộ hệ thống đều tê liệt.

Sở Lăng Dữ từ chối đề nghị cùng đi thay quần áo của Sở Hạc Ngôn, tâm trạng có vẻ không tốt cho lắm.

Bất cứ ai cũng sẽ có tâm trạng xấu nếu bị dội rượu vang đỏ lên người trong hoàn cảnh này.

Và không biết Sở Hạc Ngôn có cố ý gây sự hay không.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao về sự cố này, Sở Hoài Du vênh váo đi tới khıêυ khí©h: "Sở Hạc Ngôn, đây chính là lỗi của cậu, mặc dù Lăng Dữ đã đẩy cậu ra khỏi gia phả, nhưng vị trí đó vốn là của Lăng Dữ, gia phả nhà họ Sở của chúng ta không thể bị kẻ ngoài không hề có huyết thống của họ Sở lẻn vào được phải không? Cậu chiếm đoạt vị trí của cậu ấy bao nhiêu năm nay, không biết ơn đã đành, vì sao còn cố ý chọc tức Lăng Dữ nữa chứ? Còn chưa đủ làm nhục nhà họ Sở sao?"

Sở Hạc Ngôn mải mê ăn dưa đến mức hoàn toàn không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng trong lòng lại sửng sốt: [Anh họ thứ hai của ta không phải con đẻ của bác cả hả?]

Tiếng lòng này như sét đánh trong sảnh tiệc, ai nấy đều có biểu cảm thật là thú vị.

[Sở Hoài Du cũng không phải con của nhà họ Sở? Lại một vụ ly miêu tráo thái tử? ]

[Không thể nào, nhà họ Sở gặp phải ai vậy, sao con trai trong nhà liên tục bị thay thế thế này?]

[Làm sao Sở Hạc Ngôn biết được chuyện này? Cái hệ thống mà cậu ấy vừa nói đến là gì?]

Sở Lăng Dữ nghe thấy những tiếng lòng của bàn dân thiên hạ, ngạc nhiên nhìn Sở Hạc Ngôn.

Cậu ấy đã cải thiện tình hình hiện tại.

Có vẻ Sở Hạc Ngôn không biết rằng tiếng lòng của mình vừa mở loa phát thanh.

Những người có thể nghe thấy tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn, dường như không biết rằng những người khác cũng có thể nghe thấy.

Nghĩa là, phần lớn mọi người đều nghĩ rằng mình là người duy nhất nghe thấy tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn.

Vì vậy, mặc dù chuyện này rất vô lý, nhưng không ai nói thẳng ra.

Thông tin "Anh họ thứ hai không phải con đẻ của bác cả" được lan truyền từ Sở Hạc Ngôn và mỗi người có mặt đều biết được, rồi lại truyền tới anh.

Kết quả cuối cùng là, mặc dù anh không thể nghe thấy tiếng lòng của Sở Hạc Ngôn, nhưng anh có thể suy luận ra nội tâm của Sở Hạc Ngôn từ tiếng lòng của những người khác.

Ngoại trừ Sở Hạc Ngôn, anh có thể nghe rõ ràng từng tiếng lòng của mỗi người có mặt.

Ví dụ, lúc này trong lòng bác cả nhà họ Sở đang nghĩ: [Cái đồ giả mạo do lão nhị nuôi dưỡng có phải bị quỷ ám hay không? Con trai mình chào đời lúc mình đứng ngay cửa phòng sinh, y tá vừa lấy ra đưa ngay cho mình xem, còn có vết bớt trên mông, mình nhớ rất rõ, không thể bị hoán đổi.]

Mặc dù bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng bác gái cả đang vô cùng sốc: [Làm sao Sở Hạc Ngôn biết được? Không được, chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, phải xử lý cậu ta càng sớm càng tốt.]

Cha mẹ và anh cả của anh cũng bị sốc như mọi người, có nghĩa là họ không hề hay biết chuyện này.

Bản thân anh họ thứ hai thì tức giận, nắm cổ áo Sở Hạc Ngôn hỏi: "Mày nói nhảm cái gì vậy?"

Sở Hạc Ngôn vô tội chớp chớp mắt, chậm rãi trả lời: "Anh họ thứ hai, tôi có nói gì đâu, sao anh tức giận như vậy?"

Anh họ thứ hai: [Mày có thể không mở miệng, nhưng trong đầu nghĩ xấu về mẹ tao cũng không được!]

Hiển nhiên Sở Hạc Ngôn không phải đối thủ của anh họ thứ hai, cổ bị bóp mà vẫn hoàn toàn không biết phản kháng.

Mẹ cậu không nhịn được nữa, lạnh mặt đứng ra bênh vực Sở Hạc Ngôn: "Cháu họ, cháu làm gì thế này? Hạc Ngôn nhà chúng ta đâu có làm phiền cháu?"

[Dù có nhiều người nghe thấy tiếng lòng của Ngôn Ngôn thì thế nào? Ta muốn xem ai dám là người đầu tiên nói thẳng ra chuyện này.]

Bà giật lại Sở Hạc Ngôn từ tay anh họ thứ hai, rồi chỉ trích các gái cả: "Chị dâu dạy con như thế sao?"

Lúc này bác gái cả chỉ nghĩ cách che giấu bí mật này đến lúc chết, hoàn toàn không dám cãi lại ai.

Bà ta không chắc rằng câu nói đó có ai khác ngoài mình và con trai nghe thấy hay không, định lấp liếʍ qua loa rồi bỏ qua chuyện này, thì tiếng lòng Sở Hạc Ngôn lại túa ra: [À, lần này không phải bị ôm nhầm đâu nha.]

Mọi người đang hí hửng ăn dưa, bỗng nghe thấy cú twist này, trong lòng ai nấy đều thở dài thất vọng.

Không ngờ ngay sau đó Sở Hạc Ngôn lại có một cú twist khác, chậm rãi lẩm bẩm: [Là nɠɵạı ŧìиɧ hả? Thế thì không sao, ít nhất vẫn là con đẻ của bác gái cả.]

Đám người ăn dưa há hốc mồm: Cái này cũng chẳng hơn ôm nhầm là mấy!

Chu lão gia biết chuyện này chắc phải tức đến dở sống dở chết.

Anh họ thứ hai hoàn toàn không tin lời nói vớ vẩn của Sở Hạc Ngôn, đang định tiếp tục hỏi đối phương tại sao lại vu khống mẹ mình hết lần này đến lần khác, thì cánh tay đột nhiên bị ai đó túm lấy.

Cậu ta quay lại, thấy ánh mắt lảng tránh của mẹ mình, lòng chùng xuống.

Nhưng cậu ta vẫn không muốn tin, làm sao mình có thể không phải huyết thống của nhà họ Sở?

Gia đình bên ngoại của cậu ta vốn nổi tiếng về học vấn và truyền thống hiếu học, tuy không giàu có bằng nhà họ Sở nhưng cũng là gia tộc danh giá, chứ không phải gia đình phổ thông như thím hai.