Chương 39: Trầm lặng

Hà Nhượng nhìn hắn, cậu im lặng cúi đầu xuống.

Khi cậu cúi đầu xuống, đầu cậu dường như vùi vào ngực Lâm Thiết Đoạt.

Trời vừa sáng Hà Nhượng đã rời đi, coi như mọi chuyện chưa từng sảy ra.

Nhưng khi những người khác nhìn thấy Hà Nhượng, thái độ liền khác hẳn.

Vốn Dĩ chị Nguyệt nhiệt tình với Hà Nhượng, bây giờ nhìn thấy cậu chị chỉ cười cười, nụ cười xa cách.

Đứa bé trong ngực chị lớn lắm, tầm hai tuổi, nhưng hình như nó luôn ngủ.

Tôn Lỗi nhìn thấy Hà Nhượng, hắn đương nhiên không dám tới châm chọc cậu, nhưng hắn không nuốt nổi cục tức này, luôn muốn làm gì đó.

Dây đàn nhị hồ bị đứt, Hà Nhượng nghe theo lời người khác nói, đi tới xe tải đổi cái khác.

Nhưng khi nhìn thấy một màn trong xe tải, làm cậu lùi về sau.

Tôn Lỗi nhìn thấy Hà Nhượng bị doạ sợ, hắn cười khoái chí, đứng trước mặt cậu hạ mình xuống, còn cố ý nhìn cậu.

Hà Nhượng đi xuống xe.

Nhà Nhượng Xuống xe xong, chị Nguyệt đẩy Tôn Lỗi ra, tát hắn một cái.

Tôn Lỗi không nhìn chị Nguyệt, hắn nhìn chằm chằm vào Hà Nhượng, mang theo cảm giác báo thù

Dây đàn bị người khác làm đứt, Hà Nhượng biết, vừa nãy là Tôn Lỗi cố ý.

Hà Nhượng cảm thấy chóng mặt, cậu buồn nôn muốn nôn.

Cậu nhớ tới hôm nay nhìn thấy chị Nguyệt, mặt chị không tự nhiên đáp lại cậu, cậu mới nhận ra là làm sao.

Một phần vì chị Nguyệt nên cậu mới sảy ra xung đột với Tôn Lỗi, mà Tôn Lỗi lấy chuyện hồi nãy để cười nhạo cậu, báo thù cậu.

Hôm nay về nhà, trong lòng cậu càng thêm không vui.

Lần này Lâm Thiết Đoạt không có hỏi cậu, mà cũng không có gì để hỏi.

Nếu như muốn ở trong hoàn cảnh này sống, không phải dựa vào ai đó mạnh hơn là đủ.

Nhưng mà tới ngày thứ 3, cũng là buổi tối, Hà Nhượng vẫn đi tới đó.

Trong lều lớn, hát bài hiền thần minh quân, thị phi báo ứng, nhưng vừa dừng lại, ở trên hay dưới sân khấu đều có những cảnh khó nhìn ập vào mắt.

Tới cuối cùng Hà Nhượng mới biết, Chị Nguyệt là người nhảy, nhảy thoát y.

Đàn ông trong thôn nhân lúc chị Nguyệt đàn nhảy, thò tay vào qυầи ɭóŧ chị.

Chị Nguyệt giữ chặt lấy mới không bị hắn kéo xuống.

Mặt chị ngượng ngùng, vừa cười vừa chửi, lại tiếp tục nhảy.

Hà Nhượng nhất thời không nhịn được, đi tới kéo người đàn ông đó ra, cậu chửi: "Thần kinh à!"

Người đó không ngờ Hà Nhượng đứng ra, hắn bật cười, những người khác cũng xúm lại can ngăn.

Không biết là ai hét lên: "Cậu đứng ra nói lí giúp người ta, làm sao, cậu ngủ với người ta rồi à?"

Đàn ông trong làng đều cười, Tôn Lỗi cũng cười, chị Nguyệt trên sân khấu ngượng ngùng cũng cười.

Chị Nguyệt nhìn Hà Nhượng, cười nói với cậu: "Người ta đùa với chị thôi... Em đừng tưởng thật."

Hà Nhượng bị người khác vây quanh, Bà Dương Phượng Linh cảm thấy mất mặt, dục cậu mau rời đi.

Tiếng xe máy chói tai, đèn xe chói mắt chiếu thẳng lên sân khấu.

Người bị đèn soi dùng tay che lại ánh sáng, Hà Nhượng sững sờ đứng ở đó nhìn Lâm Thiết Đoạt ngồi trên xe máy.

Hắn bảo: "Lại Đây."

Hà Nhượng đi lại.

Lâm Thiết Đoạt chở Hà Nhượng rời đi.

Hà Nhượng vừa đi về, liền vùi đầu trong chăn khóc cả buổi.

Lâm Thiết Đoạt muốn cười cậu, cuối cùng hắn không có cười, mà hắn nằm thẳng xuống giường, cảm thấy cậu bé phiền phức.

Hà Nhượng khóc thút thít, khóc cả buổi mới xoay người lại, cậu nằm trên giường, ngực phập phùng, cậu ôm lấy bụng.

Lâm Thiết Đoạt nhìn bụng cậu, hắn vén áo cậu lại, che lại giùm cậu, ngón tay hắn còn chạm vào bụng cậu.

Hà Nhượng luôn nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy uất ức.

Cuối cùng Lâm Thiết Đoạt bật cười.

Hà Nhượng chửi hắn: "Anh cười cái gì!"

Một ngày 200 không dễ kiếm.

Một tay Lâm Thiết Đoạt chống lên giường, cơ thể vạm vỡ của hắn bao trùm lấy cậu, hắn cứ như vậy nhùn cậu khóc, hắn hỏi: "nhóc con, cần anh đây dỗ dành không?"

"Hả?" Nước mắt Hà Nhượng không ngừng rơi, cố tình làm ngược theo ý hắn, nói: "Muốn!"

Để cậu xem, Lâm Thiết Đoạt dỗ cậu như thế nào.

Nghe Hà Nhượng nói muốn, cơ thể vạm vỡ của Lâm Thiết Đoạt nghiêng xuống, ôm lấy cậu vào lòng.

Hà Nhượng không ngờ rằng, cậu chỉ là giận nên cố tình chọc hắn, Lâm Thiết Đoạt lại ôm cậu vào lòng dỗ thật.

Lâm Thiết Đoạt dỗ Hà Nhượng, hắn vỗ nhẹ vào lưng cậu, hắn không có ý cười cậu, giọng hắn còn mềm mại trầm thấp dễ nghe hết mức.

Hắn nói: "Đừng khóc nữa..."

Hà Nhượng khịt mũi, cả khuôm mặt cậu úp vào ngực Lâm Thiết Đoạt, cả người cậu cũng dựa sát vào hắn.

Cậu cảm thấy an toàn.

An toàn....

Hà Nhượng khóc càng ngày càng nhỏ lại, nhưng mà nơi nước mắt chảy qua nóng tới phát đau.

Lâm Thiết Đoạt thấy cậu không khóc nữa, hắn hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng hỏi: "có ngủ không?"

Nếu không đi ngủ, Hà Nhượng không còn mặt mũi nhìn người khác, cho nên cậu đáp một câu "Ừ".

Lâm Thiết Đoạt ôm chặt cậu hơn, đôi chân dài của hắn cuốn lấy chân cậu, "Vậy thì ngủ."

Cảm giác an toàn đột nhiên tới làm Hà Nhượng quên mất cậu đang ở trong lòng người đàn ông.

Cậu lại hít mũi, đi ngủ.

Thấy Hà Nhượng ngủ say, đôi chân chạm vào chân cậu cử động, lại kẹp chặt hơn.

Tay hắn vòng qua lưng cậu, sờ lên đầu cậu.

"Thật đơn thuần..." hắn nói.

Tối qua hai người không ai đi đóng cửa.

Chị Nguyệt có mặt tại nhà Lâm Thiết Đoạt từ sáng sớm. Chị không có đi vào, đứng ở ngoài cửa chờ hồi lâu.

Chờ tới khi Lâm Thiết Đoạt thức dậy cùng Hà Nhượng, đi ra bên ngoài mới nhìn thấy chị.

Đối với Lâm Thiết Đoạt cả đêm mất ngủ, hắn không cảm thấy ngạc nhiên khi chị Nguyệt xuất hiện ở đây.

Nhưng Hà Nhượng lại cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Chị Nguyệt ở ngoài sân.

Chị Nguyệt không trang điểm, khuôn mặt mộc không được coi là đẹp, nhưng khi cười lại làm người khác cảm thấy thoải mái.

Hà Nhượng nghĩ, chị có khuôn mặt giống với chị hàng xóm.

Vì Lâm Thiết Đoạt có mặt ở đây, chị Nguyệt lo lắng, đợi hắn lái xe máy rời đi, chị mới nhìn qua Hà Nhượng.

Chị nở nụ cười với Hà Nhượng, nụ cười sạch sẽ thanh nhã, giống như tối qua chưa từng sảy ra chuyện gì.