Chương 10

Trong phòng khách, cảnh sát và một người đàn ông trung niên hơi béo đang ngồi trên ghế sofa.

Tống Hằng Hiên nói: "Anh nói là đến tìm Tống Tầm Nam để lấy lời khai?"

Một cảnh sát nói: "Đúng vậy, vốn dĩ nên lấy lời khai tại chỗ, nhưng lúc đó Tống tiên sinh bị dao làm bị thương, trực tiếp đến bệnh viện, chúng tôi chỉ bắt những người liên quan khác đưa về đồn lấy lời khai."

Tống Hằng Hiên nhíu mày: "Nó có đánh nhau không?"

Anh ta vừa gặp khách hàng về sớm, trên người vẫn mặc bộ vest xám đậm, mang theo áp lực đáng sợ.

Cảnh sát trẻ làm nhiệm vụ hơi sợ hãi nhưng không có vẻ tôn trọng Tống Hằng Hiên.

Bình thường, nghe tin người nhà bị thương, người ta thường hỏi ngay việc thương tích nghiêm trọng đến mức nào, tại sao phải vào bệnh viện? Sao câu đầu tiên lại có ý trách móc?

Tuy nhiên đây là chuyện nhà người ta, cảnh sát trẻ không tiện nói thêm gì.

"Có chuyện gì?" Tống Tầm Nam từ trên lầu đi xuống.

Cậu vừa tắm xong, mặc áo phông trắng, tóc vẫn còn nhỏ giọt làm ướt cổ áo.

Băng quấn trên khuỷu tay càng khiến người ta chú ý.

Ánh mắt Tống Hằng Hiên dừng lại ở đó: "Tống Tầm Nam, có phải cậu chỉ cần ra ngoài là có thể gây rắc rối cho tôi không?"

Tống Hằng Hiên rất ít khi gọi đầy đủ tên Tống Tầm Nam, một khi đã gọi thì có nghĩa là anh ta đang rất tức giận.

Nhưng mấy ngày nay anh ta luôn gọi đầy đủ tên Tống Tầm Nam, có thể thấy là rất tức giận.

Tống Tầm Nam đã quen với thái độ này của Tống Hằng Hiên, dù sao mấy năm sau của kiếp trước anh ta cũng như vậy.

Ở kiếp trước, Tống Hằng Hiên thường có thái độ phớt lờ, bỏ qua tình cảnh của Tống Tầm Nam trong nhà họ Tống, phớt lờ mọi nỗ lực của cậu. Gặp phải những chuyện như thế này, anh ta đều để trợ lý xử lý, bản thân thì không chịu hạ mình nghe một chút vì sợ bẩn.

Tống Tầm Nam thậm chí còn có tâm trạng hỏi ngược lại Tống Hằng Hiên một câu: "Nếu tôi nói không phải tôi đánh nhau, mà là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ thì sao?"

Tống Hằng Hiên cười lạnh: "Nếu cậu rảnh đến mức thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, thì đến ngồi hẳn vào vị trí tổng giám đốc của nhà họ Tống luôn đi. Tôi còn không hiểu cậu sao? Ngoài việc gây rắc rối cậu còn làm được gì?"

Câu nói này có nghĩa giống như "Nếu cậu làm được thì tôi sẽ ăn hết cái bàn phím".

Đúng là một canh bạc lớn.

Tống Tầm Nam ngạc nhiên.

Chẳng lẽ mình thật sự chỉ dùng vài lời đã khiến Tống Hằng Hiên tức điên lên?

Người đàn ông ngồi bên cạnh từ nãy giờ không nói gì bỗng nhiên xen vào: "Tống tiên sinh, em trai của anh thật sự là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, đã cứu con trai tôi trong một con hẻm nhỏ."

Nói xong, ông ta lấy ra một biểu ngữ từ phía sau, nhanh chóng mở ra, trên đó viết tám chữ lớn:

"Anh dũng vô úy, hành hiệp trượng nghĩa."

Đại ca cầm biểu ngữ, rất nghiêm túc trưng bày cho mọi người trong phòng thấy: "Nhìn này, tôi đã đặc biệt yêu cầu họ làm gấp biểu ngữ này, dùng chất liệu tốt nhất, treo mười năm tám năm cũng không phai màu!"

Tống Hằng Hiên: "..."

Tống Tầm Nam: "..."

Cậu cảm thấy đại ca này đúng là đến để gây cười.

Tống Tầm Nam bật cười.

---

Tống Hằng Hiên đột nhiên nghe thấy Tống Tầm Nam thực sự là người dũng cảm cứu người, phản ứng có phần hơi quá, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc. Nghĩ đến những gì mình vừa nói, sắc mặt anh ta đã chuyển xanh.

Lúc này đột nhiên nghe thấy bên tai một tiếng cười nhẹ nhàng ngắn gọn, anh ta quay đầu nhìn về phía Tống Tầm Nam, phát hiện ra đối phương đã ngồi ở góc xa nhất, thoải mái cười.

Tống Tầm Nam dù là bị tên đại ca đến thăm này chọc cười, nhưng mày mắt thả lỏng, cười rất đẹp.

Đuôi tóc ướt vẫn còn dính trên má, những sợi tóc khác mềm mại rủ xuống, làm cho khuôn mặt vốn rất có tính công kích của cậu ấy trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong mắt là nụ cười nhỏ.

Nhưng nụ cười này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ mất vài giây lại trở thành vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Tống Hằng Hiên nhìn đứa em trai rẻ tiền này, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Tống Tầm Nam từ hôm qua khi bước chân vào nhà này, hình như chưa từng cười lần nào.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tống Hằng Hiên liền hơi tức giận. Không cười một lần, vẻ mặt như có thù lớn gì đó là ý gì? Có ý kiến với người nhà họ Tống? Hay có ý kiến với chuyện Tống Khê trở về nhà?

Trước mặt người ngoài anh ta không tiện lên tiếng, nhưng nghĩ kỹ lại thì những việc Tống Tầm Nam làm trong hai ngày qua không có việc nào khiến người ta hài lòng, chỗ nào cũng chống lại anh ta.

Tống Hằng Hiên cố nén lửa giận trong lòng, mặt lạnh im lặng.

Tống Tầm Nam không biết trong thời gian ngắn ngủi anh ta đã nghĩ những gì, chỉ cầm một cốc nước ở trên bàn để làm dịu cổ họng. Cậu ấy vừa từ phòng tắm đi ra, cổ họng khô khốc.

"Vị trí của Tống tổng thì bỏ đi, dù sao tôi cũng không phải người thân thật của nhà họ Tống, không ngồi nổi vị trí đó," Tống Tầm Nam nói với đại ca ngồi đối diện, "Chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng để cảm ơn, hãy thu lại biểu ngữ đó đi."

Tống Hằng Hiên: "……"