Chương 10

Lê Mông thu dọn hộp cơm, ném vào thùng rác ở cửa cầu thang, sau đó trở về ký túc xá tắm rửa đi ngủ, ngày mai dậy sớm đi tìm việc làm.

Cậu vừa tắm rửa xong leo lên giường định nằm thì chuông điện thoại reo.

Là Chu Ngọc Văn.

Mối quan hệ của Lê Mông và Chu Ngọc Văn tốt hơn nhiều so với Lê Kiến Xương, cậu bắt máy và gọi một tiếng mẹ

Chu Ngọc Văn im lặng một lúc, bà không muốn trực tiếp cắt đứt liên lạc với Lê Mông, dù sao bà đã nuôi dạy con trai mình hai mươi năm, vì vậy nói không cảm tình thì là dối lòng. Đêm qua chồng bà nói chuyện với bà về những năm tháng trước đây của Lê Lãng. Ông ấy cũng nói rằng mình lừa dối mọi người, Lê Mông dù sao cũng không có quan hệ huyết thống với họ, không ai có thể đảm bảo nó có làm điều gì xấu đến nhà họ Lê hay không.

Ngay cả vì lợi ích của Lê Lãng, ông phải cắt đứt quan hệ với Lê Mông.

Lê Kiến Xương vừa đấm vừa xoa Chu Ngọc Văn bị thuyết phục, vì vậy bà không quan tâm đến việc Lê Mông rời đi một mình trong đêm.

Bây giờ bà gọi cuộc điện thoại này là để nói rõ với Lê Mông rằng Lê Kiến Xương đồng ý để Lê Mông trở lại nhà họ Lê để thu dọn đồ đạc cá nhân, đồng thời nói rằng có thể cho cậu một ít tiền để cậu có thể học xong đại học và làm người tử tế và chính trực, để không bị người đời đàm tiếu.

Ngoài ra, hộ khẩu của Lê Mông cũng phải thay đổi, Lê Kiến Xương đã nhờ người làm việc này, trên thực tế, trước khi Lê Kiến Xương tuyên bố Lê Lãng là con ruột của họ, là lúc Lê Mông đã chấm dứt quan hệ người thân với họ. Hiện tại sổ hộ khẩu của Lê Mông đang nằm lặng lẽ trên tay bà.

Chu Ngọc Văn ban đầu đã chuẩn bị sẵn những lời để nói trong lòng, nhưng khi Lê Mông gọi mẹ, nước mắt bà trào ra.

Lê Mông không nghe thấy câu trả lời của Chu Ngọc Văn, cậu nhận ra sai lầm của mình và thay đổi xưng hô: "Xin lỗi, Lê phu nhân, có chuyện gì sao?"

Giọng điệu của cậu rất bình thường, trạng thái tương đối ôn hòa, không có bất kỳ âm dương quái khí nào, nhưng Chu Ngọc Văn nghe xong vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Chu Ngọc Văn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại và nói: "Tiểu Mông, con ... Con dành chút thời gian để trở về nhà trong hai ngày tới."

Vốn dĩ bà muốn nói rõ qua điện thoại, nhưng bây giờ lại không nói được lời nào.

Lê Mông trầm mặc một lát, lại hỏi: "Làm sao vậy?"

Cậu thực sự không muốn quay lại nhà họ Lê một chút nào, đặc biệt là vào lúc này.

Chu Ngọc Văn biết tính khí của Lê Mông, bình thường cậu tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong sâu thẳm, cậu vẫn bướng bỉnh, nếu bà không nói rõ lý do, Lê Mông có lẽ sẽ không quay về.

"Chuyện là, cha của con..." Chu Ngọc Văn dừng một chút, tựa hồ có chút danh xưng không đúng, một lúc sau mới nói: "Lê tiên sinh kêu con trở về thu dọn đồ đạc cá nhân. Chúng ta sẽ cho con một khoản tiền, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để con học xong đại học. Còn về hộ khẩu... Tiện thể khi nào con về cầm theo hộ khẩu mới."

Lê Mông yên lặng nghe xong, rất thuận miệng đáp lại, nói chiều mai sẽ đến.

Cậu không định lấy tiền của nhà họ Lê, nhưng cậy phải lấy hộ khẩu của mình, và lấy một số đồ dùng cá nhân không đáng giá bao nhiêu.

Hơn nữa, cậu cũng muốn hỏi xem họ có tin tức gì về cha mẹ ruột của cậu không.

Lê Kiến Xương ngày đó nói hắn cùng Lê Lãng sinh cùng ngày, nếu Lê Lãng đã tìm được trở về, Lê gia đại khái là biết chút chuyện năm đó.

Cậu đối với quan hệ huyết thống không có chấp niệm gì, cậu không đi tìm cha mẹ ruột, cũng không muốn từ cha mẹ chưa từng gặp mặt lấy được cái gì, cậu chỉ muốn hiểu rõ năm đó cậu đến thế giới này như thế nào. Ngoài ra, loại người nào đã đưa cậu đến thế giới này.

Chu Ngọc Văn nói thời gian hẹn trước với Lê Mông, trao đổi thêm vài câu với Lê Mông một cách không tự nhiên, rồi cúp điện thoại.