Chương 11

Lê Mông nằm trên giường, đèn trong ký túc xá đã tắt trước khi cậu leo lên giường, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy lốm đốm phía trên trần nhà qua ánh đèn từ ban công.

Khuôn viên này tương đối cũ kỹ, tòa nhà ký túc xá cũng từ mấy chục năm trước, điều kiện ký túc xá kỳ

thật cũng tốt lắm, khóa cửa tương đối cao cấp, tường bên ngoài ký túc xá cũng đã sơn lại, nhưng bên trong lại dột nát và cách âm rất kém, giường của cậu ở cạnh ban công, có thể nghe thấy tiếng chuông báo động ô tô điện thỉnh thoảng vang lên ở bên ngoài.

Lê Mông nhắm mắt lại, muốn đi ngủ sớm để đầu óc thanh tịnh chút, nhưng một lúc sau lại phát hiện trong ký túc xá có muỗi, máy điều hòa vẫn bật, muỗi vẫn vo ve bên tai.

Lê Mông lớn như vậy, lúc ngủ còn là lần đầu tiên bị muỗi đốt, kỳ thật hút chút máu cũng không có gì, mấu chốt là ngứa, tiếng vo ve đặc biệt khó chịu, hơn nữa còn ngứa không chịu nổi Lê Mông muốn phát điên.

Cậu đứng dậy, rời khỏi giường, bật đèn, đóng chặt cánh cửa sổ kiểu Pháp của ban công, mất một lúc lâu mới tìm thấy một chiếc màn chống muỗi từ trong tủ, ngắm nghía một lúc, sờ soạng treo lên và chắc chắn là không có con muỗi nào trong mùng trước khi tắt đèn để nằm xuống ngủ.

Lần này, cậu rốt cục thanh tĩnh lại một lúc, nhưng vừa rồi chỗ bị cắn vẫn còn ngứa, không có thuốc bôi giảm ngứa, chỉ có thể chịu đựng, cũng không biết qua bao lâu cậu mê mê màng màng mà ngủ thϊếp đi.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cậu lại nghe thấy tiếng vo ve khó chịu, dù đã giăng mùng nhưng sao vẫn có muỗi!

Lê Mông đang trong trạng thái ngái ngủ, cậu định chìm vào giấc ngủ nhưng lại bị muỗi đánh thức nên rất cáu kỉnh ngồi dậy, anh bật đèn điện thoại lên và quyết chiến đến chết với lũ muỗi phiền phức này.

Kết quả là sau một thời gian dài quyết chiến với bọn chúng, cậu phát hiện ngoài mùng muỗi bay vo ve khắp nơi, tuy rằng muỗi nó không thể cắn cậu, nhưng âm thanh quá khó chịu.

Lê Mông lăn lộn chiến đấu hơn mười phút, cuối cùng gϊếŧ được hai con, cậu đem lòng bàn tay đặt ở trên mùng nằm dán sát vào tường, sau đó bật máy điều hòa, hơn nửa giờ sau, cuối cùng cậu cũng được có thể ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, Lê Mông thức dậy rất sớm, dưới lầu ký túc xá của cậu có một quán ăn nhỏ, ký túc xá của cậu ở lầu ba, ban công cách quán ăn nhỏ trên một đường thẳng rất gần, cậu bị tiếng ồn ào đánh thức chợ lộn xộn mở cửa lúc năm giờ.

Đầu tiên là tiếng động cơ ô tô, sau đó là tiếng đóng sầm và mở cửa ầm ĩ, sau đó là một số tiếng động nhỏ không thể nghe thấy, sau đó là tiếng các cô chú nói chuyện ồn ào trong nhà ăn.

Huống chi, cậu còn có thể nghe rõ ràng bên ngoài tiếng chim hót rất có tinh thần vào sáng sơm nhưng cậu buồn ngủ, bị những âm thanh này dày vò hồi lâu mới có thể từ trên giường bò dậy.

Ngày hôm qua tỉnh lại ở khách sạn, cậu mới khá hơn một chút, trải qua đêm nay, toàn thân cơ thể đều đau nhức, đặc biệt là thắt lưng, gần như mất cảm giác.

Lê Mông tâm tình phi thường không tốt, cố nén cơn đau xuống giường, tắm rửa sơ qua, thay quần áo ra ngoài ăn điểm tâm.

Cậu ngủ không đủ giấc, tâm trạng không tốt, thật sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng cậu biết mình phải ăn chút gì đó, ngày hôm qua đã ăn nửa suất cơm rang, nếu không ăn sáng bây giờ, bụng cậu chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được, cậu còn phải ra ngoài vào buổi sáng để tìm việc làm?

Lê Mông đi dạo trong trường để làm giảm bớt sự cáu kỉnh trước khi đến nhà ăn để mua thức ăn.

Chỉ khi đến nhà ăn, cậu nhận ra rằng mình đã không mang theo thẻ trường và nó đang ở nhà họ Lê, phòng ngủ cũ của cậu.

Lê Mông xoay người đi ra ngoài, hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc sắp bùng nổ, quyết định tùy ý đi đến phố ăn vặt gần đó mua chút gì đó.