Chương 12

Ăn xong bữa sáng đơn giản, Lê Mông bắt tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố, trước tiên muốn tìm một vài cửa hàng bán đàn piano, nếu có thể dạy đàn ở cửa hàng bán đàn, tiền lương có lẽ còn cao hơn gia sư dạy kèm.

Trên tàu điện ngầm, cậu dùng điện thoại kiểm tra một số cửa hàng bán đàn piano ở trung tâm thành phố, tính toán khoảng cách, sắp xếp chúng theo thứ tự khoảng cách từ ga tàu điện ngầm, rồi định hỏi từng người một.

Kỹ thuật của cậu rất tốt, nhưng cậu không có kinh nghiệm giảng dạy nên vẫn tìm một công việc bán thời gian trong mùa hè, vì vậy cậu nên chuẩn bị tinh thần khi bị từ chối.

Quả nhiên, cửa hàng piano đầu tiên của Lê Mông đến ông chủ nghe được nhu cầu của cậu liền trực tiếp nói không tuyển người, cửa hàng thứ hai hỏi cậu vài câu, nghe nói cậu chưa từng dạy học sinh đều lịch sự từ chối trực tiếp đóng cửa.

Hôm nay trời nắng nóng, bầu trời không một gợn mây, ánh nắng vô cùng gay gắt, nhiệt độ lúc này đã tăng lên 35°C, Lê Mông đang mặc một chiếc áo sơ mi để che đi vết hôn trên cổ, không có áo sơ mi ngắn tay, không có quần đùi, vì vậy Lê Mông người đang mặc quần dài tay, chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi vì nóng.

Cậu mua một chai nước khoáng có đá ở cửa hàng tiện lợi bên đường, tu một hơi gần hết chai rồi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Gần trung tâm thành phố có khá nhiều cửa hàng piano, nhưng Lê Mông không định đi hết, cậu biết trong số đó có một số cửa hàng nhắm vào giới nhà giàu, cậu không muốn gặp những người lúc trước, vẫn là nên tránh đi.

Lê Mông chạy cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có một gia đình bằng lòng cho cậu thử sức.

Bà chủ cửa hàng đó là một phụ nữ trẻ, chắc chưa đến ba mươi tuổi, dáng người cao khoảng 1,8m, hình dáng gầy, giọng nói trầm, nhìn không giống người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Theo yêu cầu của cô, Lê Mông chơi tại chỗ một bản nhạc mà cậu quen thuộc mà không cần nhìn vào bản nhạc, sau đó bà chủ lấy bản nhạc trong cửa hàng ra và chọn một bản nhạc cho cậu chơi, sau khi cậu chơi xong, bà chủ yêu cầu cậu đến để thử nó vào buổi tối.

Lê Mông rất vui, và mỉm cười cảm ơn bà chủ.

"Tôi họ Phan, cậu hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi, vậy gọi tôi chị Phan là được, kết bạn WeChat, có việc gì liền nhắn tin cho chị." Phan Nguyệt cười nói.

Lê Mông đã thêm bạn cô ấy trên WeChat, thấy đã muộn, cậu chào Phan Nguyệt rồi rời đi.

Cậu đã hẹn với Chu Ngọc Văn vào lúc 3:30 chiều ngày hôm nay, tránh thời gian ăn trưa và ăn tối.

Lúc này mới hơn 12 giờ, vẫn còn đủ thời gian nên Lê Mông tìm một nhà hàng gần đó ăn trưa.

Sau khi ăn xong, cậu đến ké điều hòa ở trung tâm mua sắm gần đó một lúc, tính toán thời gian, hơn hai giờ chiều mới đến ga tàu điện ngầm, sau khi xuống xe gần nhà họ Lê nhất, cậu phát hiện đã đến ga tàu điện ngầm hơi sớm nên cậu đứng đợi ở ga tàu điện ngầm mãi đến ba giờ mười mới đi.

Ga tàu điện ngầm còn cách nhà họ Lê mấy cây số, Lê Mông bắt taxi, 3 giờ 20 phút mới đến cổng nhà họ Lê, cậu không trực tiếp đi vào mà gọi điện thoại cho Chu Ngọc Văn trước, nói rằng cậu đã đến, Chu Ngọc Văn bảo cậu đi vào nhà cậu mới bước vào.

Lê Ngôn định ra ngoài tìm cậu, nhưng biết cậu sẽ đến nên ngoan ngoãn đợi ở nhà, vừa nhìn thấy cậu liền kích động nhảy dựng lên gọi anh.

Lê Mông nhìn cô cười trấn an, không đáp lại, cũng không gọi cô là Tiểu Ngôn hay em gái trìu mến như trước kia, trực tiếp đi theo quản gia vào phòng khách.

Lê Ngôn không nhận thấy sự khác biệt, và nghĩ rằng tâm trạng của Lê Mông vì những gì đã xảy ra vào mấy hôm trước, vì vậy cô đã đi theo cậu.

Lê Mông nhìn nơi mình đã sống hai mươi năm, đột nhiên cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau khi nhìn thấy Chu Ngọc Văn, anh lễ phép gọi bà Lê, thu lại cảm xúc không nên có, mỉm cười với Chu Ngọc Văn.