Chương 14

Lê Mông kéo vali đi một lúc mới bắt được một chiếc taxi, nơi này cách ký túc xá của trường khá xa, cậu không trực tiếp bắt taxi quay về mà đi đến ga tàu điện ngầm gần đó, sau khi xuống tàu điện ngầm, anh kéo vali dưới nắng, trở về ký túc xá.

Về đến nơi liền bật điều hòa, bên ngoài quá nóng, quần áo ướt đẫm mồ hôi, thu dọn đồ đạc xong lại đi tắm nước lạnh.

Phòng tắm trong ký túc xá có vòi hoa sen, nhưng không có nước nóng, mỗi tầng có một phòng tắm lớn với cả có mười mấy gian ngăn cách, nước nóng có từ 5:30 đến 11:30 hàng đêm, nếu muốn đi tắm ở nơi khác, một là trực tiếp tắm bằng nước lạnh, hai là cầm xô đến nơi đó lấy nước nóng rồi mang nước nóng trong xô về lại ký túc xá.

Lê Mông nghĩ thật phiền phức, cậu cũng không có cái xô, trước kia cũng không qua đêm ở ký túc xá, ban ngày nhiều lắm cũng tới đây chợp mắt mấy lần, cho nên cũng không có chuẩn bị những thứ cần dùng.

Sau khi tắm nước lạnh và thay quần áo một lần nữa, Lê Mông cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Cậu không có thời gian để nghỉ ngơi, bởi vì còn phải đến cửa hàng piano để thử việc vào buổi tối, cậu thu dọn đồ đạc ngoài chuẩn bị ra ngoài ăn.

Buổi dạy thử diễn ra rất suôn sẻ, với năng lực của Lê Mông cộng thêm kiến

thức lý thuyết và kỹ năng của cậu cũng đủ đảm nhận công việc của một giáo viên dạy piano.

Sau khi vượt qua đợt dạy thử, đã đến lúc đi làm và lãnh lương, Phan Nguyệt biết rằng Lê Mông vẫn đang học đại học và chắc chắn không có thời gian làm việc suốt ngày được, vì vậy cô đã hỏi cậu sắp xếp thời gian của mình trong kỳ nghỉ hè làm sao để có nhiều thời gian làm việc, mức lương của cậu có thể sẽ cao hơn.

Bây giờ là mười ngày đầu tiên của tháng bảy, còn hơn 50 ngày nữa mới đến năm học, nếu Lê Mông mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, Phan Nguyệt sẽ trả cho cậu hơn hai vạn tiền lương trong khoảng thời gian này bao gồm cả bữa trưa và bữa tối.

Tuy nhiên, một tháng chỉ có bốn ngày nghỉ, mỗi ngày chín giờ sáng và chín giờ tối, tương đương với 996 (là lịch trình làm việc trong đó khuyến khích hoặc ép buộc nhân viên làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần. Theo đó, người lao động làm việc tới 72 giờ/tuần, gần gấp đôi so với mức 44 giờ một tuần theo quy định của pháp luật Trung Quốc.)

Con số này cao hơn so với suy nghĩ dự đoán của Lê Mông, cậu không hiểu rõ về giá trị thị trường nên chỉ tìm kiếm trên mạng và thấy một bài đăng nói rằng mức lương của một giáo viên toàn thời gian chủ yếu là từ sau vạn đến tám vạn, nhưng bài đăng là vào đầu năm ngoái, chắc ở các khu vực khác nhau có lẽ tiền lương cũng có thể khác nhau.

Lê Mông không nghĩ lâu, lập tức đồng ý, dù sao cậu cũng không có kinh nghiệm, đối với cậu đãi ngộ như vậy đã là rất tốt rồi.

Đối với tình huống làm việc sau giờ học, Phan Nguyệt không vội vàng nói với cậu, mà nói để thảo luận sau.

Lê Mông đối với việc này không phản đối gì, cậu ở lại làm việc ngay sau khi đạt được thỏa thuận, Phan Nguyệt bảo cậu nghe bài giảng của các giáo viên khác trước, nhân tiện làm quen với tình hình cơ bản ở đây và chính thức làm quen với các đồng nghiệp mới sau khi học sinh kết thúc buổi học.

Tên cửa hàng piano của Phan Nguyệt thoạt nghe có vẻ khó hiểu, nó được gọi là cửa hàng piano cầu vồng, trên bảng hiệu còn có biểu tượng cầu vồng, Lê Mông ban đầu không chú ý đến, còn tưởng là màu sắc cầu vồng bình thường. Tất cả các biểu tượng cầu vồng chỉ có sáu màu.

Cửa hàng đàn piano cầu vồng quy mô không lớn, Phan Nguyệt là người quản lý của cửa hàng, bên cạnh cô còn có quản lý tài chính, một nhân viên bán hàng, hai giáo viên và Lê Mông.

Tài chính cũng là một cô gái trẻ, Phan Nguyệt gọi cô ấy là tiểu Tĩnh, cô ấy không cao bằng Phan Nguyệt, tóc đen để dài, diện mạo nhu hòa mềm mại hơn rất nhiều, khi nhìn thấy Lê Mông, cô sẽ mỉm cười chào cậu.

Người bán hàng là một người đàn ông hôm nay anh ta không có ở cửa tiệm.