Chương 17



"Cậu có bạn trai chưa?" Vương Hằng tiếp tục nói nhảm.

Lê Mông thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là câu hỏi truyền thống của cửa hàng sao? Tại sao ai cũng hỏi cậu câu này.

"Có không? Đừng ngại." Vương Hằng cười nói.

"Không có." Lê Mông thành thật nói.

"Vậy cậu từng có cuộc hẹn họ nào không?" Vương Hằng tiếp tục nói nhảm.

"Không có." Lê Mông bị hỏi đến mức mất bình tĩnh.

"Còn quan hệ thì sao?" Vương Hằng tiếp tục hỏi.

Lê Mông: "..."

Đó có được tính là quan hệ không?

Thấy cậu không trả lời ngay, Vương Hằng trong lòng quyết định nên hẹn hò nhưng ngại nói ra, bèn đặt cây đàn lại gần, ghé sát vào tai cậu hỏi: "Em nghĩ sao? Về anh chàng với khẩu súng lớn? Thấy hắn ta có khỏe không?"

Lê Mông: "..."

Anh có biết mình vừa hỏi một câu hỏi hết sức tế nhị không?

Hơn nữa, cậu thậm chí không nhớ gia đình mình trông như thế nào, còn về người lạ cậu còn không có bất kỳ ấn tượng nào.

Sau đó, tâm trí cậu lướt qua những chiếc bαo ©αo sυ đã sử dụng bị vứt trên sàn khách sạn, có vẻ như rất lớn...

Vương Hằng còn muốn hỏi nữa, cửa tiệm xuất hiện một học sinh tới luyện đàn, đành tạm thời phải từ bỏ, dẫn học sinh này vào phòng học đàn.

Cửa hàng đàn piano không chỉ tuyển học viên đến học nhạc cụ mà còn cung cấp chỗ tập đàn, tính phí theo giờ hoặc tính theo tháng, tuy nhiên thu nhập từ việc bán nhạc cụ tương đối ít, đây là một trong những lý do tại sao Phan Nguyệt và những người khác chọn địa chỉ của cửa hàng piano này.

Lê Mông cảm thấy hai má có chút nóng lên, sau khi Vương Hằng rời đi cùng học sinh, cậu liền dùng mu bàn tay xoa xoa hai má.

Cậu không thể loại bỏ những thứ đó được, nên cậu đã đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh đó.

Lê Mông bình tĩnh lại một hồi, sau khi mặt không còn nóng nữa mới đi vào phòng đàn xem học sinh luyện đàn, thấy cậu đi vào, Vương Hằng đi tới, nhỏ giọng nói với cậu: " Bây giờ không cần lên lớp, để cô ấy tự luyện, chúng ta ra ngoài ngồi đi."

Vì vậy Lê Mông lại cùng anh đi ra ngoài, lúc đi cậu còn đang băn khoăn không biết tiểu Vương có tiếp tục hỏi cậu mấy câu kỳ quái như lúc nãy không.

Vương Hằng tính tình có hơi nói nhiều, vừa đi ra liền tiếp tục tán gẫu với Lê Mông, may mắn là hắn không có tiếp tục hỏi mấy câu chủ đề vừa rồi, mà là hỏi cậu biết các loại nhạc cụ gì.

Lê Mông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc trao đổi với về các loại nhạc cụ mà mình thông thạo, đồng thời giới thiệu cho nhau một vài bài hát.

"Cậu đàn piano cùng violon đều rất thông thạo, vì sao lại thích nhất ghita?" Vương Hằng tò mò hỏi.

"Bởi vì... người nhà cũ của em không thích em chơi guitar." Li Meng nói.

"Vậy cậu có muốn tiếp tục học ghi-ta không? Nếu muốn học, tôi có thể dạy cho cậu." Vương Hằng nhiệt tình nói.

Lê Mông thực sự muốn học, và cậu không cần bỏ tiền để mua nhạc cụ vì trong cửa hàng đã có sẵn, cậu cười và nói với Vương Hằng: "Vậy thì làm phiền anh rồi."

"Không phiền không phiền, chúng ta là bạn bè, có thời gian cậu có thể dạy ta đàn violon." anh em tốt Vương Hằng ôm vai cậu nói.

Lê Mông không quen tiếp xúc thân mật với người lạ nên thân thể nhất thời cứng đờ, nhưng cũng không thoát khỏi Vương Hằng, cố gắng thả lỏng bản thân hết mức có thể, nhanh chóng thích ứng với bầu không khí giao tiếp này.

"Được, có qua có lại." Lê Mông cười nói.

Không có nhiều học sinh đến vào buổi sáng và hầu hết những người trẻ tuổi ngày nay đều thích đi ngủ muộn và dậy muộn, đặc biệt là trong những ngày nghỉ, rất ít người có thể dậy sớm vào buổi sáng, vì vậy đối với Lê Mông và những người khác trong tiệm vào buổi sáng tương đối rãnh rỗi.

Vương Hằng thực sự đã dạy Lê Mông cách chơi guitar, Lê Mông đã có một số nền tảng nên không tốn nhiều công sức để học.

Sau đó, Lê Mông cũng dạy cách chơi violin cho Vương Hằng một lúc, sau khi chơi xong một bản nhạc, Tiểu Tĩnh, Phan Nguyệt và dì Triệu bắt đầu vỗ tay, điều này khiến Lê Mông cảm thấy hơi xấu hổ.

Vương Hằng cao hứng, nhào tới ôm đùi đại ca, nói sẽ cho Lê Mông một phong bao lì xì, chỉ cần nhận anh ta làm đàn em.

Lê Mông chỉ nghĩ rằng anh đang nói đùa.

Mấy người bọn họ cùng nhau ăn cơm, buổi trưa bình thường sẽ không có học sinh cũng không có khách hàng, cho nên cũng không cần thay phiên nhau ăn.

Phan Nguyệt đã rảnh rỗi hai ngày nay, để chào đón thành viên mới của họ, cô ấy đã đi mua rau về nấu ăn, sau đó gọi mọi người lại tụ họp ăn.

Lê Mông rất thích bầu không khí ở đây. Những người trong cửa hàng khác với những người cậu đã tiếp xúc trước đây. Nói một cách đơn giản, họ khiến cậu cảm thấy chân thành hơn, và cậu không cần phải chú ý đến các phép xã giao khác nhau trong suốt thời gian đó, và không phải suy nghĩ về các mối quan hệ phức tạp giữa người với người. Mạng lưới quan hệ bây giờ khiến cậu cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

Lê Mông nhanh chóng thích ứng với lối sống mới, cả ngày ở trong tiệm đàn piano cũng không thấy chán, nhưng buổi tối về lại cảm thấy rất mệt mỏi, không biết có phải mình chưa được nghỉ ngơi thật tốt hay không. Tất cả những gì cậu muốn làm là ngủ, đôi khi ngay cả trên xe buýt.

Vào giữa tháng 8, Lê Mông bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, mỗi sáng đều buồn nôn một lúc, khẩu vị còn không được tốt lắm, có lúc ngửi thấy mùi thịt không khỏi muốn ói, càng buồn ngủ hơn trước, và thậm chí cảm thấy chệnh choạng cả ngày.

Sau khi tình trạng này kéo dài gần một tuần, Lê Mông cuối cùng không thể chịu đựng được nữa và quyết định đến bệnh viện.

Phan Nguyệt đã khuyên cậu đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng cậu cứ trì hoãn.

Phan Nguyệt tình cờ hôm đó rảnh, nghĩ Lý Trường Quân nhờ mình chăm sóc Lê Mông, mặc dù anh ta không xuất hiện thường xuyên nhưng cô đã đồng ý phải chăm sóc cậu thật tốt, vì vậy cô đã giao cửa hàng cho Tiểu Tĩnh, đi cùng với Lê Mông đến bệnh viện để kiểm tra.

Lê Mông nghĩ chỉ là bệnh về dạ dày chắc không có việc gì.

Sau đó cậu đến khoa nội tổng hợp, nói với bác sĩ về những triệu chứng gần đây của mình, đồng thời đưa cho bác sĩ xem danh sách kiểm tra đường tiêu hóa, bác sĩ đọc xong, hỏi thêm vài câu rồi nói: "Có thể là triệu chứng của mang thai giả, là do yếu tố tâm lý gây ra, gần đây vợ hoặc bạn gái của cậu có mang thai không?"

Mang thai giả? Lê Mông sửng sốt một lúc, sau đó nhìn thấy bác sĩ nhắm vào bụng Phan Nguyệt, vội nói: "Không, tôi không có kết hôn cũng không có bạn gái."

Bác sĩ liếc nhìn cậu, gõ gì đó vào máy tính và yêu cầu cậu kiểm tra nội tiết tố.

Lê Mông đi lấy máu, nhưng y tá nói rằng kết quả xét nghiệm phải đợi đến ngày mai mới có, vì vậy cậu quay trở về với Phan Nguyệt.

Phan Nguyệt biết cậu là gay nên không thể có bạn gái, cô chợt nhớ đến một bài viết đùa từng xem trên Weibo về việc nam mang thai giả, do dự một lúc rồi hỏi Lê Mông: " Khi đang quan hệ người kia có làm điều gì khiến em mang thai hay không? Hoặc là đối phương có nói cái gì tục tĩu không?"

Lê Mông phản ứng vài giây mới hiểu ý của cô, đỏ mặt lắc đầu nói: "Không, em... chỉ một lần uống say và vô tình ngủ với một người... và đã hơn một tháng."

"Hơn một tháng? Hình như chị nhớ là phản ứng mang thai sớm hình như bắt đầu sau hơn một tháng phải không? Em thực sự đang mang thai sao?" Phan Nguyệt nói đùa.

Lệ Mông mặt càng đỏ hơn trước, "Chị Phan, chị nói cái gì vậy? Em là đàn ông."

Nghe cậu nói vậy, Phan Nguyệt cẩn thận đánh giá cậu, rồi hỏi: "Em thực sự là đàn ông sao? Em đã từng phẫu thuật chuyển đổi giới tính chưa? Hay em có phải là người song tính?"