Chương 18

Lê Mông sửng sốt, "Phẫu thuật chuyển đổi giới tính gì? Song tính gì? Chị Phan, chị đang nói cái gì vậy?"

"Em không biết phẫu thuật chuyển đổi giới tính sao? Theo cách hiểu thông thường, đó là phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Một số người chuyển giới từ nữ sang nam khi phẫu thuật chuyển đổi giới tính sẽ giữ nguyên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ, chỉ cắt bỏ ngực, sau đó tiêm hormone nam để tạo thành Bản thân trông giống đàn ông nhưng vẫn có khả năng mang thai."

"Đối với người song tính, có nghĩa là có hai bộ phận cơ quan sinh sản cùng một lúc, cả hệ thống sinh sản nam và nữ , có hình dáng bên ngoài là nữ tính hoặc nam tính và có khả năng mang thai."Phan Nguyệt giải thích cho cậu.

"Em là đàn ông, chỉ là đàn ông, vẫn luôn là như vậy." Lê Mông nói.

"Chị biết, chị chỉ nói đùa thôi mà, em đừng nghiêm túc như vậy. Chẳng phải bác sĩ nói phản ứng mang thai giả là do yếu tố tâm lý gây ra sao, em cũng đừng quá để ý, nếu không sẽ phát triển thành bệnh." Phan Nguyệt cười nói.

Lê Mông đáp lại, rồi bắt đầu thất thần.

Không hiểu sao, cậu bắt đầu lo lắng mình thật sự mang thai, không khỏi cho rằng mình thật sự đang mang thai, và thậm chí còn không biết cha đứa bé kia là ai, vô cùng có lỗi với đứa bé.

Sau đó cậu vội vàng đình chỉ suy nghĩ chính mình, trong lòng thầm nghĩ, mình là nam nhân hắn cũng là nam nhân, bình thường nam nhân không thể thụ thai, nhất định là thân thể có vấn đề.

"Em hôm nay trở về nghỉ ngơi đi, để chị đưa em về?" Phan Nguyệt hỏi.

Khi đến bệnh viện, họ đến bằng ô tô, Phan Nguyệt có một chiếc ô tô, mặc dù xe của cô không đắt bằng những chiếc ô tô mà Lê Mông đã từng lái nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với việc đi phương tiện công cộng, đặc biệt là khi thời tiết chuyển mùa quá nóng.

Lê Mông cảm thấy khá mệt mỏi sau khi ở trong bệnh viện lâu như vậy, nên cậu không từ chối, cảm ơn Phan Nguyệt, sau đó dựa vào ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lê Tuần nghe Lý Trường Quân nói Lý Mông đã đến bệnh viện, lo lắng hỏi: "Em ấy sao vậy? em ấy bị bệnh sao?"

"Phan Nguyệt nói rằng gần đây cậu ấy dường như bị đau bụng, luôn cảm thấy muốn nôn, không muốn ăn và cả ngày trông rất mệt mỏi." Lý Trường Quân báo cáo sự thật với Lê Tuần.

"Em ấy đau bụng? Đã có kết quả xét nghiệm chưa? Nếu em ấy mệt mỏi quá, xin Phan Nguyệt cho em ấy một kỳ nghỉ. Công việc bên tao hai ngày nữa sẽ kết thúc, chắc có thể sẽ về sớm." Lê Tuần nói.

"Dường như đường tiêu hóa không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ nói có thể là phản ứng mang thai giả. Ông ấy bảo cậu ấy làm xét nghiệm máu để kiểm tra nội tiết tố, ngày mai mới biết kết quả. Yên tâm đi Phan Nguyệt đã bảo cậu ấy trở về nghỉ ngơi rồi, và cô ấy sẽ không để Lê Mông làm việc trong mấy ngày sắp tới." Lý Trường Quân nói.

“Phản ứng mang thai giả?” Lê Tuần có chút không quen với câu nói này.

"Tao cũng không rõ là có ý gì, hình như triệu chứng của cậu ấy giống như mang thai, bác sĩ nói là do một số yếu tố tâm lý, mày có thể tra cứu trên mạng, tao không biết được." cười hỏi: "Mày rất quan tâm đến cậu ấy đi, mày định yêu sao?"

Theo những gì anh biết, Lê Tuần đã không có một mối quan hệ nghiêm túc nào trong nhiều năm này.

"Tao quan tâm đến thế hệ trẻ." Lê Tuần nói đùa.

“Có ông chú nào quan tâm đến cháu trai đến trên giường của nó không?” Lý Trường Quân nhân cơ hội này giễu cợt hắn.

"Em ấy không còn là cháu trai nữa." Lê Tuần tự tin nói.

Lý Trường Quân biết hắn da mặt dày, cũng không tiếp tục cùng tranh luận, "Khi nào mày về nước nói cho tao biết, tao đi đón mày."

"Sao? Mày còn cần tao giúp gì nữa?" Lê Tuần biết rằng hắn sẽ không tốt đến vậy.

“Chờ mày trở lại rồi nói.” Lý Trường Quân tạm thời không nhiều lời với hắn.

Sáng hôm sau, Lê Mông cùng Phan Nguyệt đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, sau đó đến gặp bác sĩ hôm qua.

“Estrogen tiết ra quá cao.” Sau khi đọc tờ xét nghiệm, bác sĩ nói.

(Estrogen là loại hormone được sản xuất ở buồng trứng phụ nữ bắt đầu từ tuổi dậy thì. Hormone này có hai vai trò quan trọng nhất là: Điều hòa chu trình kinh nguyệt cũng như hoạt động của hệ sinh sản. Duy trì và thúc đẩy sự phát triển của các đặc điểm sinh dục nữ như: ngực, mông, tóc, lông,…)

Dựa trên những triệu chứng khác mà Lê Mông mô tả, bác sĩ vẫn cho rằng đó là phản ứng mang thai giả, nhưng Lê Mông khẳng định xung quanh cậu không có ai mang thai.

"Cậu không thể mang thai, phải không?" Bác sĩ nói đùa.

Lê Mông lại đỏ mặt, tối hôm qua anh trở về nằm mơ, rất giống mộng thai, sau khi tỉnh lại thì mơ thấy bụng mình thật sự lớn lên, sau đó hình như đã sinh ra một đứa bé. Nên nguyên đêm không thể nào ngủ ngon được.

“Cậu muốn dùng thuốc bắc điều trị hay kê thuốc tây cho dễ uống?”, bác sĩ hỏi.

“Thuốc tây.” Lê Mông nói.

Bác sĩ kê đơn thuốc cho cậu và yêu cầu cậu quay lại kiểm tra sau một thời gian.

Lê Mông đi thanh toán tiền, sau đó xuống lầu lấy thuốc, đầu óc nhất thời mê man.

“Đừng căng thẳng, chỉ là rối loạn nội tiết mà thôi, về nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng thức đêm, chắc em sẽ sớm khỏi thôi.” Phan Nguyệt thấy cậu như vậy, liền an ủi anh.

Lê Mông ậm ừ, xách thuốc đi theo Phan Nguyệt đến bãi đậu xe.

Cậu đột ngột dừng lại giữa đường và nói với Phan Nguyệt, "Chị Phan, em muốn đi kiểm tra thêm một lần nữa."

Phan Nguyệt quay lại nhìn cậu hỏi: "Kiểm tra cái gì?"

Lê Mông nín một lúc, mới nghẹn ra hai chữ: "B-siêu âm."

Phan Nguyệt có chút bối rối, "B-siêu âm ở đâu? Bụng? Em thực sự không nghi ngờ mình có thai chứ?"

"Kiểm tra sẽ không nghi ngờ nữa, em không khống chế được, nằm mơ lúc nào cũng nghĩ tới." Lê Mông nói.

Phan Nguyệt nhìn cậu một lúc, sau đó cười nói: "Chị nghĩ chắc là em có phản ứng mang thai giả, đi chúng ta đi siêu âm."

Lê Mông không có gan đi khoa phụ sản, mà là đi khoa nội, trực tiếp nói với bác sĩ muốn siêu âm bụng.

Bệnh viện lúc này có chút đông, Lê Mông xếp hàng đợi một lúc mới đến lượt mình vào.

Lê Mông khẩn trương nằm xuống giường bệnh, bác sĩ bôi gel cho cậu, sau đó di chuyển dụng cụ siêu âm vòng quanh bụng cậu và nhìn hình ảnh trên máy tính.

Sau khi bồn chồn chờ đợi vài phút, Lê Mông nghe thấy bác sĩ thở dài cậu khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cậu có một cái gì đó đang phát triển ở bụng dưới. Nó khá lớn và có hình dạng kỳ lạ. Nó không giống như một khối u, mà là một phôi thai chỉ mới vài tuần tuổi", bác sĩ khó hiểu nói.

Khi Lê Mông nghe thấy từ "phôi thai", nhịp tim của cậu đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Cậu có một trực giác mạnh mẽ rằng thứ đó thực sự là một phôi thai, mặc dù điều đó nghe có vẻ phi khoa học.

Lần này ngay cả Phan Nguyệt cũng kinh ngạc, "Phôi thai? Thật sự có phôi thai sao?"

"Đó chỉ là giống mà thôi," bác sĩ nói.

Bệnh nhân này rõ ràng là nam, lại không có tử ©υиɠ, trong dạ dày của anh ta làm sao có thể thật sự có phôi thai, chỉ là thứ này trông quá giống phôi thai người, hơn nữa nói chung nếu có khối u lớn như vậy trong bụng, bệnh nhân không nên chỉ bảo gần đây tôi nhận thấy rằng cơ thể của mình không bình thường.

Bác sĩ in hình ảnh siêu âm B của khu vực đó ra và yêu cầu Lê Mông đến gặp bác sĩ để xem.

Cậu ta chỉ chịu trách nhiệm thực hiện siêu âm B cho bệnh nhân, và phán đoán của cậu ta không chính xác lắm.

Lê Mông nhận lấy tờ giấy, sau khi ra ngoài đột nhiên không dám đi tìm bác sĩ.

Trong trường hợp cậu thực sự mang thai, thì khả năng cao là cậu sẽ bị bại lộ thông tin ở bệnh viện công như thế này, thậm chí có thể sẽ làm tiêu đề trên các trang tin tức, đến lúc đó nhất định sẽ gây ra không ít rắc rối.

Với tình hình hiện tại, cậu hoàn toàn không thể đối phó với những rắc rối đó.