Chương 20

Như thường lệ, Phan Nguyệt nói với Lý Trường Quân về tình hình của Lê Mông, và Lý Trường Quân nói với Lê Tuần.

“Mày nói em ấy có một khối u giống như phôi thai?” Lê Tuần kinh ngạc hỏi.

“Ừm, Phan Nguyệt đã nói với tao như vậy.” Lý Trường Quân cũng rất ngạc nhiên.

“Em ấy vừa mới rời khỏi phòng siêu âm phải không?” Lê Tuần hỏi lại giọng điệu có chút lo lắng.

“À, cậu ta không đưa ảnh siêu âm cho bác sĩ xem.” Lý Trường Quân nói.

"Tao biết rồi," giọng điệu của Lê Tuần đã trở lại bình thường, "Chiều mai tao sẽ đến sân bay Vân Thành."

“Sớm như vậy là mày nóng lòng muốn gặp người ta đúng không?” Lý Trường Quân tùy ý nói đùa, sau đó nói: “Nhớ gửi thông tin chuyến bay cho tao, tao đi đón mày.”

Lê Tuần trả lời, kết thúc cuộc gọi, sau đó liên lạc với Trần Siêu cấp dưới của hắn ở Trung Quốc và nhờ cậu ta giúp điều tra những bác sĩ mà Lê Mông đã khám trong hai ngày qua, một mặt, hắn muốn nhắc nhở những bác sĩ đó không nên nói những đều không nên nói; Tôi còn muốn xem danh sách siêu âm của Lê Mông.

Triệu Siêu làm việc rất hiệu quả và không mất nhiều thời gian đã tìm được bản điện tử của tấm siêu âm gửi cho Lê Tuần.

Lê Tuần xem một hồi cũng không nhìn ra manh mối gì, liền liên hệ với bác sĩ riêng của mình Dr. Wilson, giải thích ngắn gọn tình hình rồi đưa tấm siêu âm cho bác sĩ nhờ giúp đỡ.

........

Đến ba bốn giờ chiều, Lê Mông từ trong mộng tỉnh lại, từ trên giường bật dậy, nhìn xuống thấy bụng mình không còn to tròn như trong mộng, bèn thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Dù đã bật điều hòa nhưng Lê Mông vẫn toát mồ hôi hột. Cậu muốn đi tắm, nhưng hiện tại không có nước nóng, chỉ có thể đợi đến năm giờ rưỡi.

Lê Mông rời khỏi giường, dùng điện thoại tìm kiếm thông tin liên quan đến khối u và mang thai, càng xem càng thấy hoang mang.

Lúc này, tốt hơn hết mình nên tìm một việc gì đó để làm cho bản thân phân tâm.

Lê Mông đặt điện thoại xuống, nhìn quanh ký túc xá bốn người, tìm một cây chổi và cây lau nhà trên ban công, bắt đầu quét dọn.

Trong khoảng thời gian này, cậu học được những công việc nội trợ đơn giản, thậm chí còn tự mình giặt quần áo, lúc đầu có hơi sờn rách, nhưng càng luyện càng thành thạo, hiện tại cũng không quá vất vả.

Cậu quét sàn nhà xong rồi lấy cây lau nhà lau hai lần trên sàn nhà, sau khi lau xong, cậu giặt cây lau nhà và phơi khô ở ban công, sau đó cậu lấy một chiếc chổi nhựa để cọ rửa chiếc bồn rửa lát gạch cũ cạnh phòng tắm.

Trong ký túc xá chỉ có một cái bồn rửa mặt, mình thường đánh răng, rửa mặt, giặt quần áo, rửa hoa quả,… nên chất bẩn rất dễ tích tụ trong bồn rửa, chất bẩn vàng bám vào gạch trắng cũ lâu ngày không vệ sinh nhìn có hơi ghê.

Lê Mông cọ rửa bồn rửa mặt, dùng dung dịch vệ sinh và bàn chải cọ bồn cầu vào phòng tắm, dùng nước tẩy bồn cầu và chổi cọ bồn cầu cọ rửa hai lần, giống như lần trước, nhưng lần này không thể tẩy sạch vết bẩn cũ bên trong.

Sau tất cả những lần dọn dẹp này, Lê Mông cảm thấy hơi mệt, nhưng tâm trạng của cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu rửa tay, lấy một quả lê trên bàn, cẩn thận gọt vỏ từng chút một rồi đưa lên miệng cắn.

Trước đây cậu không ăn trái cây theo kiểu này, khi còn ở nhà họ Lê, thông thường những trái cây to hơn sẽ được cắt thành từng miếng, đặt ngay ngắn trong một chiếc đĩa hoa quả đẹp mắt, khi ăn chỉ cần dùng nĩa nhỏ hoặc tăm chọc vào là được.

Nhưng bây giờ cậu cũng lười cắt, trước đây cậu thậm chí còn không gọt hoa quả, ký túc xá cũng không có thớt hay đĩa đựng hoa quả, nên trực tiếp ăn cũng tiện hơn.

Hoa quả tốt hơn đồ ăn ở chỗ ít nhất sẽ không làm cho cậu cảm thấy buồn nôn, nhưng quả lê này quá lớn, cậu ăn một nửa sẽ no, chỉ ăn được một phần tư liền không ăn nỗi nữa.

Lê Mông ném phần còn lại của quả lê vào thùng rác, nghĩ rằng lần sau cậu sẽ không mua một quả lê lớn như vậy, nó có giá khoảng mười nhân dân tệ một cân, và nếu cậu không thể ăn hết thì thật lãng phí.

Cậu rửa mặt và tiện tay rửa sạch con dao gọt trái cây, sau đó nhìn đồng hồ cũng đã gần năm giờ rưỡi, liền tìm một bộ quần áo để thay, cầm thẻ trường cùng dầu gội đầu với sữa tắm rồi bước vào phòng tắm tập thể để tắm.

Buồng tắm của nhà vệ sinh tập thể không tốt lắm, mùi rất hôi, Lê Mông vẫn luôn hoài nghi có người tè vào buồng tắm, nếu không làm sao có thể có mùi nướ© ŧıểυ nồng nặc như vậy. Hơn nữa bởi vì phòng tắm không lớn, mỗi cái buồng nhỏ so với nhà vệ sinh công cộng lớn hơn một chút, trên vách ngăn rõ ràng có rất nhiều vết bẩn màu đen, bình thường chú quản lý ký túc xá sẽ dùng vòi nước rửa sàn, nhưng các bức tường không bao giờ được làm sạch.

Lê Mông nhanh chóng đi tắm, còn chưa kịp sấy tóc đi ra, trở về ký túc xá liền lại nôn khan, khu vực trong phòng tắm quá dễ khiến người ta phát bệnh.

Bữa tối vẫn không có cảm giác ngon miệng, Lê Mông đợi bên ngoài trời không nóng lắm mới chậm rãi ra ngoài mua một phần rau trộn trở về, dọc đường mua một miếng dưa hấu ướp lạnh.

Sau đó, cậu ăn hết miếng dưa hấu, nhưng cậu chỉ ăn một nửa đĩa rau trộn đã bắt đầu cảm thấy buồn nôn trở lại.

Cậu uống mấy ngụm nước, miễn cưỡng áp chế cơn buồn nôn, nhưng cậu cũng không ép mình phải ăn cho hết.

Lê Mông không khỏi lại sờ sờ bụng dưới, tương lai mơ hồ sợ hãi làm cho cậu bắt đầu thấy phiền muộn.

Bởi vì Phan Nguyệt cho cậu nghỉ làm một tháng, Lê Mông đã không ra ngoài vào ngày hôm sau, vì vậy cậu ở lại một mình trong ký túc xá.

Cậu muốn trốn tránh vốn cậu đã rất mệt, nên trừ những việc cần thiết cậu đều nhắm mắt nằm trên giường, có khi ngủ gật còn không ngủ được thì nằm luôn như vậy, không chơi với điện thoại, cũng không làm chuyện gì khác.

Vào khoảng năm hoặc sáu giờ chiều, Lê Mông nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lúc đầu cậu còn tưởng người khác gõ nhầm cửa ký túc xá, nhưng một lúc sau khi nghe người gõ cửa gọi tên mình, cậu liền đứng dậy ra khỏi giường mở cửa, sau khi mở cửa và nhìn thấy người ở cửa, Lê Mông đầu tiên là sửng sốt, một lúc sau cậu thậm chí còn tự hỏi mình có phải là ảo giác hay là đang nằm mơ hay không, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy chú út mình ở cửa ký túc xá.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Lê Mông, Lê Tuần cười đẩy nhẹ vai cậu, chen vào ký túc xá, đóng cửa sau lưng lại.

“Chú... Ú út?” Lê Mông giọng nói có hơi luống cuống, thậm chí cậu có chút không xác định, không xác định người này có phải thật sự là chú Lê hay không.

Lê Tuần không đáp lại "cháu trai" của mình mà trực tiếp đẩy cậu vào tường hôn môi.

Hắn đã nghĩ về Lê Mông hơn một tháng nay, khi hắn vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy tới đây, nhìn vẻ mặt trống rỗng vừa rồi của Lê Mông quá quyến rũ nên nụ hôn của hắn có hơi vội vàng.

Lê Mông hoàn toàn bị nụ hôn làm cho mê mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, phải một lúc sau mới định thần lại, vươn tay muốn đẩy người đang hôn mình ra.

Nhưng sức lực của cậu căn bản không đủ với Lê Tuần, chút phản kháng kia chẳng khác nào mà hoan nghênh của trò chơi tình thú.

Lê Tuần hôn hồi lâu, cảm thấy Lê Mông căn bản không thở được, liền buông cậu ra.

Sau đó, anh đặt tay lên bụng dưới của Lê Mông, nhìn đôi mắt ngấn nước của Lê Mông, cười hỏi: "Em có con của tôi, còn gọi tôi là chú?"