Chương 5

Lê Mông nhận ra Ngô Chí Cường là bạn học của mình ở trường trung học cơ sở nên đã buông lỏng cảnh giác, nâng ly rượu cụng ly với gã.

Trong hoàn cảnh hiện tại của cậu, hiếm khi gặp được người quen cũ nguyện ý uống rượu cùng mình, cho dù người này không thân với cậu, thậm chí không phải bạn bè bình thường, nhưng so với người không quen biết còn đỡ hơn.

Hơn nữa, nếu là người quen, thay vào đó cậu sẽ cảm thấy hơi khó xử.

Ngô Chí Cường đã uống rượu cùng cha từ nhỏ nên gã rất quen thuộc với việc thuyết phục người khác uống chung, Lê Mông không kìm được, nhanh chóng uống cạn ly rượu.

Ngô Chí Cường gọi thêm hai ly rượu, lần này gã không thêm bất cứ thứ gì, gã vừa uống vừa nhàn nhã trò chuyện với Lê Mông, kiên nhẫn chờ đợi tác dụng của thuốc.

Không quá mất nhiều thời gian Lê Mông cảm thấy chóng mặt, cậu nghĩ rằng mình đã say nên đứng dậy chào tạm biệt Ngô Chí Cường, nói rằng cậu phải đi ngủ.

“Cậu uống say rồi, tôi tiễn cậu.” Ngô Chí Cường nhân cơ hội nắm lấy cánh tay cậu, lo lắng ân cần nói.

Lê Mông từ chối vài câu nhưng Ngô Chí Cường nhất quyết muốn tiễn, cậu không thể cưỡng lại lời nói của gã được nên đã đi thanh toán hóa đơn rồi cùng Ngô Chí Cường rời đi.

"Cậu sống ở đâu? đã đặt khách sạn chưa?" Ngô Chí Cường hỏi vào tai cậu.

Lê Mông cảm giác được hơi thở của gã phả vào cổ mình, rất ngứa, trong người đột nhiên nóng lên, khiến cậu khó chịu, vô cùng muốn tìm cách để phát tiết.

Cậu cho rằng tình trạng này là do mình uống quá nhiều rượu nên không suy nghĩ nhiều, dùng sức trả lời Ngô Chí Cường: "Vẫn chưa, lát nữa tôi tìm khách sạn rồi nhận phòng."

"Cậu đã say như vậy rồi, để tôi đi cùng cậu đến đó." Ngô Chí Cường nói.

Gã tính toán thời gian, từ đây đến khách sạn gần nhất là đủ thời gian để thuốc trong người Lê Mông phát huy tác dụng.

Lê Mông muốn từ chối, nhưng đôi chân của cậu rất yếu, nếu không có Ngô Chí Cường đỡ, cậu thậm chí sẽ không thể đứng được, vì vậy cậu đành phải nói lời cảm ơn với Ngô Chí Cường.

“Không cần khách sáo, dù sao chúng ta cũng là bạn học.” Ngô Chí Cường nhìn chằm chằm vệt đỏ trên mặt Lê Mông, cười nói.

Gã đã bắt đầu suy nghĩ về việc sử dụng vị trí nào trên cơ thể này để có thể thõa mãn.

Có lẽ là bởi vì quá kích động, lúc đi tới cửa quán bar không chú ý, Lê Mông đυ.ng phải một người đàn ông bên cạnh.

Lê Mông đã có chút mất ý thức, bất giác rêи ɾỉ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ai có chút kinh nghiệm đều có thể biết được cậu đang trúng thuốc mê.

Lo sợ có thể xảy ra điều gì đó, Ngô Chí Cường nhanh chóng xin lỗi người đàn ông, sau đó vội vàng ôm Lê Mông rời đi.

Nhưng điều gã sợ lại xảy ra, gã vừa mới bước ra ngoài, liền nghe thấy một giọng nam trầm trầm vang lên: "Chờ một chút."

Ngô Chí Cường sợ thu hút sự chú ý của người khác nên chỉ có thể mắng mẹ trong lòng, sau đó quay đầu lại tức giận hỏi: "Có việc gì sao?"

"Thả cậu ấy ra," người đàn ông nói.

Rõ ràng giọng điệu của anh ta không cứng rắn, nhưng Ngô Chí Cường có thể nghe thấy ý nghĩa độc ác tàn nhẫn nào đó, gã ngẩng đầu nhìn người đàn ông, xác nhận rằng mình chưa từng gặp hắn ta trước đây, cảm thấy an tâm hơn chút.

Gã có thể nhận ra hầu hết những người nổi tiếng ở Vân Thành, người này trông khoảng ngoài ba mươi, nếu là người thuộc tầng lớp thượng lưu, gã nhất định sẽ có ấn tượng.

Đã vậy, gã cũng không cần quá câu nệ với đối phương, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn: "Mày là ai? Tự lo chuyện của mình đi!"

Vừa nói, gã vừa định đem Lê Mông rời đi, lại đột nhiên cảm thấy trong tay trống rỗng, không biết đối phương động thủ từ lúc nào, trong nháy mắt người trong lòng đã bị hắn ta kéo đi.

Thiếu gia Ngô Chí Cường đã nổi giận, lao tới chửi bới muốn cùng người kia đánh nhau nhưng tay chưa kịp nắm chặt đã bị đối phương vặn cổ tay, đồng thời khuỵu chân, tung cú đá, đá thẳng vào giữa háng gã, hắn ôm chân giữa của mình mà quỳ xuống.

Ngô Chí Cường tức đến hộc máu, muốn vùng dậy để tiếp tục chiến đấu nhưng tất nhiên gã đã bị đối thủ hạ bệ dễ dàng.

Gã không thể đánh bại người đàn ông trước mặt này, vì vậy gã đã nói thân phận của mình nhằm hù dọa người khác.

Nhưng sau khi nghe tên họ danh xưng của gã, người đàn ông kia không những không hoảng sợ mà còn cười nhẹ: "Họ Ngô? Con trai của Ngô gia?"