Chương 6

Ngô Chí Cường nghe thấy sự khinh miệt trong giọng điệu của người đàn ông, cảm thấy hơi bối rối, sợ rằng mình sẽ xúc phạm người mà không nên đυ.ng.

Gã lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nói là trung niên, nhưng trên thực tế, người đàn ông này có thân hình rất tốt, không có dấu hiệu của người trung niên, xuất sắc, anh ta phải cao khoảng 1m9 trông cực kỳ đẹp trai.

Nếu nhìn kỹ, quần áo trên người đàn ông mặc dù không phải hàng hiệu nổi tiếng, nhưng vải vóc và tay nghề nhất định là loại cao cấp nhất, rất có thể là hàng đặt làm riêng.

Hơn nữa, người đàn ông này có khí chất mạnh mẽ của người lãnh đạo hàng đầu, chắc chắn người đàn ông này không phải là một công dân bình thường hay một người mới nổi.

Ngô Chí Cường đã xem xét lại tất cả những người mà gã có ấn tượng, nhưng gã vẫn không thể nhớ được với số lượng lớn, vì vậy gã nhịn không được mà hỏi: "Anh là ai?"

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không thèm nhìn Ngô Chí Cường nằm trên mặt đất, mà nói với Lê Mông mặt đang đỏ bừng trong ngực mình: "Tôi họ Lê."

Ngô Chí Cường phản ứng trong hai giây, nghĩ đến chú nhỏ của nhà họ Lê rất ít khi về Trung Quốc, gã như bị sét đánh trúng. Gã nghe rất nhiều lời đồn về người chú họ Lê này, nghe nói người đàn ông này từ nhỏ đã có mâu thuẫn với gia đình, một mình ra nước ngoài, tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đến năm hai mươi tuổi , công việc làm ăn của anh ta đã vượt qua nhà họ Lê ở Vân Thành đến mức không sánh nỗi.

Không chỉ vậy, còn có tin đồn nói chú nhỏ Lê gia là gay, tuy đã đổi quốc tịch và có thể được cấp giấy kết hôn cùng giới nhưng hắn vẫn chưa lập gia đình, Vân Thành không biết có bao nhiêu người muốn leo lên giường hắn ta, chính là ngày thường không thấy được người, luôn giữ im lặng khi trở về Trung Quốc, và thường thì hắn sẽ bay ra nước ngoài ngay khi đã xử lý xong thông tin cần xử lý ở đây.

Hơn nữa, nghe nói vị tiểu thúc nhà họ Lê này tính tình khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, ai đắc tội với hắn ta sẽ bị trừng trị thê thảm, cho dù hắn không tự mình ra tay, đối phương cũng rất nhanh sẽ gặp xui xẻo.

Ngô Chí Cường bất lực nhìn chú nhỏ Lê gia ôm Lê Mông rời đi, gã không rảnh lo con vịt vừa đến miệng mình đột nhiên bay đi, hiện tại gã chỉ cầu chính mình mong có thể thoát khỏi một kiếp tai họa này.

Chịu đựng cơn đau ở giữa chân, gã đứng dậy và chạy, dự định tìm một nơi để ẩn náu trước, chờ ngày con tà thần này đi rồi trở lại.

Bởi vì tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, Lê Mông không còn nhận ra ai nữa, lòng ngực cậu như lửa đốt trở nên vặn vẹo, thân thể trở nên khô nóng khó chịu, phương diện nào đó xúc động cũng càng ngày càng mãnh liệt, Lê Tuần lo lắng nhìn người quằn quại nằm trong vòng tay của mình, mãnh liệt đến mức không thể chịu nổi.

Lê Tuần nhìn xuống Lê Mông một lúc, sau đó tăng tốc độ bước chân đi về phía xe của mình.

Hắn tạm thời có chút việc phải về nước, buổi tối đang cùng bạn bè ăn cơm, tình cờ nghe được tin tức về nhà họ Lê.

Nghĩ đến đứa cháu ngoan ngoãn xinh đẹp này, Lê Tuần đầu tiên cảm thấy đứa nhỏ rất đáng thương, bèn sai người đi điều tra tung tích của Lê Mông, ăn xong liền lái xe tới, không ngờ khi hắn vừa đến lối vào của quán bar vừa vặn đυ.ng phải cảnh tượng vừa nãy.

Lê Tuần đặt Lê Mông vào ghế sau xe, đang suy nghĩ nên lái xe đến bệnh viện hay đưa Lê Mông về khách sạn tắm nước lạnh, nhân lúc không chú ý, Lê Mông đột nhiên kéo hắn qua hôn lên môi hắn.

Lê Mông chưa từng có quan hệ tình cảm, cũng chưa từng yêu đương chứ đừng nói là hôn với bất kỳ ai.

Cậu làm loại hành vi này hoàn toàn theo bản năng, liều thuốc mà Ngô Chí Cường cho cậu uống quá mạnh, nếu cậu là một trinh nữ, có lẽ sẽ không tồn tại tới thời điểm này và sẽ lộ bộ mặt quyến rũ dâʍ ɭσạи của mình.

Lê Tuần sững sờ trong vài giây, hắn đã không trải nghiệm qua loại chuyện này trong nhiều năm - trải nghiệm bị cưỡng hôn mà không có sự phòng bị.