Chương 7

Lê Tuần trước đây bận rộn công việc, đã một hai tháng không làm, bị Lê Mông trêu chọc liền trở nên hứng thú.

Lê Tuần nghĩ nghĩ, ngoại hình của Lê Mông đúng là mẫu người hắn thích, không nghĩ tới trước kia hắn coi cậu như cháu trai, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngoại hình của Lê Mông kỳ thật cũng rất hợp ý hắn.

Hắn đã phát hiện ra Lê Mông cũng là gay từ vài năm trước, nhưng Lê Kiến Xương và những người khác không nhìn ra được, hắn là một gay có kinh nghiệm phong phú nên sau khi quan sát thêm vài lần là có thể nhìn ra rõ ràng.

Hơn nữa, Lê Mông cùng Lê gia không có quan hệ huyết thống, vừa mới bị Lê Kiến Xương cổ hủ kia đuổi ra ngoài, cho nên cùng Lê gia cắt đứt quan hệ, ngủ cũng sẽ không có phiền toái.

Hơn nữa, chỉ cần hắn động tâm, nếu có phiền toái thì sao?

Nghĩ đến điều này, Lê Tuần quyết định đưa cậu trở lại khách sạn nơi hắn thường ở.

Suy xét đến Lê Mông có lẽ là lần đầu tiên, hơn nữa cái gì trong xe đều không có, rất có thể sẽ làm Lê Mông bị thương, nếu không hắn trực tiếp làm cậu ở trong xe.

Lê Tuần tự mình lái xe ra ngoài, anh đặt Lê Mông xuống băng ghế sau để cậu nằm xuống, đồng thời kê một chiếc gối dưới đầu Lê Mông đề phòng cậu đập đầu, rồi lái xe quay về phía trước.

Sau khi đến khách sạn, Lê Tuần trực tiếp bế Lê Mông vào phòng, sau đó không thèm đi tắm.

Ngày hôm sau, Lê Mông tỉnh lại đã là xế chiều, vừa mở mắt ra đã cảm thấy mặt trời chiếu chói chang, muốn đưa tay cản lại, nhưng vừa động đậy liền phát hiện toàn thân đau nhức. . Đêm qua giống như chạy ma-ra-tông vậy, cánh tay nặng trĩu, không nhấc lên được.

Cậu nằm xuống một lúc, rồi chợt nhận ra điều gì đó, nhìn xuống những dấu vết trên người mình, một sợi dây thần trong não cậu lập tức đứt ra.

Cậu đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© với ai trong khi say rượu?

Đối Phương là ai? Ngô Chí Cường? Không, không, anh mơ hồ nhớ rằng Ngô Chí Cường dường như có mâu thuẫn với ai đó ở lối vào quán bar vào đêm qua, và hắn đã bị người đó đuổi đi.

Nhưng người đó là ai và chuyện gì xảy ra sau đó, cậu hoàn toàn không thể nhớ được.

Đúng rồi, chắc chắn có điều gì đó không ổn với rượu mình uống tối qua.

Hẳn Ngô Chí Cường động tay động chân, lúc đó cậu không chuẩn bị trước nên đã trúng chiêu.

Chỉ là cuối cùng người ngủ với cậu chắc chắn không phải là Ngô Chí Cường, người đó ... Lê Mông mơ hồ nhớ rằng người đó hình như cao, ngực nở nang, giọng nói hay, nhưng cậu không thể" Nhìn rõ mặt hắn, cho dù có thấy, rất có thể cũng không nhớ rõ.

Thứ mà Ngô Chí Cường cho cậu uống nhất định thứ không tốt đẹp gì, nếu không cậu sẽ không hoàn toàn không nhớ được những chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Lê Mông không phải là người nóng tính, nếu chuyện này xảy ra trước đây, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù Ngô Chí Cường, nhưng bây giờ cậu không có cơ hội đó, sau khi rời khỏi nhà họ Lê, cậu chẳng là gì cả.

Hơn nữa, nếu cậu vẫn là người nhà họ Lê, chắc chắn Ngô Chí Cường sẽ không dám động đến cậu.

Lê Mông thở dài, chịu đựng khó chịu ngồi dậy xuống giường, đột nhiên nhìn thấy mấy cái bαo ©αo sυ đã qua sử dụng vứt dưới đất cạnh giường, tim đập thình thịch.

Cậu nhìn sơ qua, có khoảng bốn hoặc năm cái bαo ©αo sυ đã qua sử dụng.

Tối hôm qua mãnh liệt như vậy sao?

Đúng vậy, nếu không, tại sao cậu ngay cả đứng dậy cũng khó khăn tới vậy.

Lê Mông quấn mình trong một chiếc áo choàng tắm, chịu đựng cơn đau và chậm rãi đi quanh phòng, không nhìn thấy bất cứ ai cũng như đồ đạc của người kia.

Có vẻ như người đàn ông đó đã rời đi sau khi làm xong và cậu cũng không biết đối phương rốt là ai.