Chương 8

Từ cách bài trí và bố cục của phòng khách sạn mà nói, đối phương hẳn là khá giàu có, không phải loại giàu có thông thường.

Chỉ là không biết người đó có phải người Vân Thành hay không, nếu vậy thì chắc có thể biết đến cậu.

Mặc dù đàn ông không có thứ gọi là trinh tiết, nhưng Lê Mông vẫn rất quan tâm đến lần đầu tiên của mình, trước đây cậu chưa bao giờ dám bộc lộ xu hướng tính dục của mình và cũng chưa từng yêu ai, trong trí tưởng tượng cẩn thận của cậu đối với việc đó nhiều năm rất mơ hồ. Cậu luôn nghĩ lần đầu tiên cậu nên làm chuyện ấy với người mình thích.

Bây giờ, cậu thậm chí còn không biết tình một đêm của mình là ai.

Lê Mông nằm trở lại trên giường, xoa xoa eo, tìm di động đặt ở bên giường, nhìn thời gian, phát hiện đã hơn ba giờ chiều.

Không nghe thấy cuộc gọi từ quầy lễ tân, người đó còn thuê phòng sao?

Nhưng ở đây không có đồ đạc cá nhân nào không của anh ta, cho dù nam nhân còn thuê phòng đi chăng nữa cũng chưa chắc đã quay lại.

Lê Mông đặt điện thoại xuống, không kiểm tra vô số tin nhắn mới gửi, cũng không quan tâm đến một loạt cuộc gọi nhỡ, xét thấy pin điện thoại còn khoảng 20%

và cậu cũng không mang theo sạc, nên đơn giản là tắt máy rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Lúc tỉnh lại đã là hơn năm giờ chiều, Lê Mông đứng dậy đi tắm, tắm được nửa đường thì phát hiện mình còn phải rửa cả bên trong, nhịn nhục lấy ngón tay lau sạch một lúc, và rồi cậu nhận ra một cách muộn màng... ...người đàn ông dường như bắn vào bên trong.

Bởi vì lần này cậu ngủ hơi lâu, chất lỏng màu trắng gạo hòa lẫn với chất lỏng bôi trơn, bên ngoài đã có chút khô, cậu lại không có kinh nghiệm nên lúc này mới phát hiện.

Lê Mông đứng dưới vòi hoa sen ngẩn người một lúc, tự hỏi hai mươi năm trước có phải quá êm đềm nên cậu đã dùng hết vận may của đời này, nên bây giờ hết vận xui này đến vận rủi khác.

Không biết người đó có bệnh hay không, thuốc chống AIDS hình như đắt lắm, một lọ mấy nghìn, phải uống liên tục cả tháng.

Cậu hiện tại không có nguồn thu nhập, trong thẻ tuy rằng còn một ít tiền, nhưng nói trắng ra là thuộc về nhà họ Lê, Lê Kiến Xương cũng đã nói như vậy, cậu cũng không muốn còn liên quan gì đến nhà họ nữa.

Sau khi tắm xong, Lê Mông mặc bộ quần áo hôm qua mặc vào, sau đó cầm thẻ phòng đi đến quầy lễ tân trả phòng.

Cậu muốn hỏi xem người đã thuê phòng tối hôm qua là ai và tên là gì, nhưng lễ tân nhìn cậu đầy nghi ngờ một lúc rồi nói với cậu theo kiểu công việc rằng đó là quyền riêng tư của khách và họ không có quyền tiết lộ.

Lê Mông bị cô nhìn đến có chút không thoải mái, liền trả thẻ phòng xong rời đi.

Đi được một lúc, cậu mới phát hiện trên cổ mình hình như có vết sẹo, hai nút áo sơ mi bị mất, quần áo hơi nhăn nhúm, nhìn không giống người nghiêm túc, chắc là quầy lễ tân nghĩ cậu Mb.(Money boy)

Lê Mông tự giễu cười cười, sau đó bắt taxi trở về ký túc xá của trường.

Cậu đã rất muốn đi du học khi còn học trung học, nhưng Lê Kiến Xương không đồng ý, có lẽ là do nhà họ Lê đã có một người chú như vậy, nên Lê Kiến Xương rất nghiêm khắc với con cái, khi đi xa nhà. Cho đến hiện tại, vì sợ cậu sẽ trở nên ngỗ nghịch, nên ông ấy đã đăng ký cho cậu học đại học ở Vân Thành, ngày thường sẽ ở nhà, nhưng trong ký túc xá của trường cũng có một chiếc giường, và một số vật dụng và quần áo đơn giản hàng ngày đều có.

Hơn nữa, cửa ký túc xá có thể được mở bằng cách nhận diện khuôn mặt, và cậu không cần quay lại nhà họ Lê để lấy chìa khóa.

Trường học đang trong kỳ nghỉ hè, và không có ai trong khuôn viên trường.

Lúc Lê Mông trở lại ký túc xá, trong phòng không có ai, chắc là đã về nhà. Thay quần áo, sạc điện thoại, sau đó ngồi trên chiếc ghế gỗ nước sơn có chút bong tróc xem tin tức.

Sau khi tìm kiếm sơ lược, cậu gửi lại tin nhắn cho Lê Ngôn nói rằng mình vẫn ổn, cậu nói ngủ quên và hiện đang ở trong ký túc xá của trường.

Thời điểm này có lẽ là giờ ăn tối của nhà họ Lê, trong bữa tối không được nghịch điện thoại, không được tùy tiện nói chuyện, người lớn chưa ăn xong không được rời khỏi bàn.

Vì vậy, phải mất một lúc lâu Lê Ngôn mới nhìn thấy tin nhắn của Lê Mông, cô trốn trong phòng và gọi cho Lê Mông.