Chương 14

……….

Ngoài những người chửi cậu, đương nhiên cũng có những người bảo vệ cậu, nhưng fan của cậu vốn dĩ rất ít ỏi, mức độ hoạt động cũng không cao, chưa có fan cứng nào, vì vậy sức chiến đấu rất thấp, chưa bao lâu đã tan tác, do đó hầu hết các bình luận liên quan đến cậu, dưới ảnh hưởng của đoạn trailer này, đều rất khó nghe.

Minh Sùng từ từ thở ra một hơi.

[Trời lạnh rồi, hoàng thượng băng hà.]

Triển Hồng đang lái xe: “…”

Lại nghĩ gì rồi? Bỗng nhiên nghĩ câu đó là sao?

Minh Sùng đặt điện thoại xuống, lại đưa tay sờ mặt mình.

[Tôi chính là người sinh ra đã xinh đẹp, nên khó từ bỏ được tôi lắm.]

Triển Hồng: “…”

Cậu ấy phát hiện mình thực sự không hiểu nổi Minh Sùng, nhất là không hiểu nổi lối suy nghĩ của Minh Sùng.

Lúc này gặp đèn đỏ, Triển Hồng dừng xe lại, vô tình liếc sang Minh Sùng, ngay lập tức cảm thấy, câu Minh Sùng vừa nói thật đúng.

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào xe qua cửa sổ, phủ lên mặt Minh Sùng, khiến cả người cậu như được phủ lên một lớp ánh sáng, tinh tế, thuần khiết và đẹp đẽ.

[Mình muốn thành lập studio của riêng mình, nhanh chóng chấm dứt hợp đồng với Văn Tinh quá.]

Triển Hồng vừa định thu hồi ánh mắt, nghe vậy lại kinh ngạc nhìn lại.

Minh Sùng đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ ngợi, hoàn toàn không nhận ra hành động của Triển Hồng, cũng không biết Triển Hồng đã biết được kế hoạch của mình.

Triển Hồng có chút lưỡng lự, nếu Minh Sùng muốn chấm dứt hợp đồng với Văn Tinh, thì tại sao không trực tiếp ký hợp đồng với Tinh Ảnh, mà lại muốn lập studio của riêng mình? Phải biết rằng, Tinh Ảnh là công ty con của tập đoàn Minh Thị, Minh Sùng không thể không biết điều này, Minh Trạch hoàn toàn có thể giúp cậu ký hợp đồng với Tinh Ảnh mà.

Mặc dù Triển Hồng nghi ngờ ý định của Minh Sùng, nhưng cũng không nói vòng vo đưa ra ý kiến.

Dù sao đây cũng là suy nghĩ và quyết định của Minh Sùng, cậu ấy cũng không tiện tùy ý nhắc nhở hay chỉ đạo, nếu làm vậy thì có vẻ hơi giống như là đang xen vào chuyện người khác.

“Tôi sẽ đi đỗ xe trước, cậu đợi tôi ở sảnh nhé?”

Minh Sùng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Thật bất ngờ, không bị từ chối.

Triển Hồng có chút ngạc nhiên, cậu ấy luôn nghĩ Minh Sùng sẽ kháng cự việc xuất hiện cùng cậu ấy chứ.

Quả thật rất ngoan.

Không hiểu sao, dù biết rõ Minh Sùng và cậu ấy bằng tuổi, dù hai người chỉ chênh nhau nửa giờ khi sinh ra, nhưng Triển Hồng luôn cảm thấy Minh Sùng nhỏ hơn cậu ấy rất nhiều, nhỏ về mọi mặt, đặc biệt là sau khi biến hình, trông như một quả cầu lông trắng nhỏ, có thể được cưng chiều trong lòng bàn tay, nhìn thấy cậu, trái tim của cậu ấy cũng như mềm đi một nửa.

……….

Sảnh của đài truyền hình Anh Đào rất rộng rãi, nhưng không có nhiều người dừng lại, vì thế trông có phần lạnh lẽo.

Minh Sùng xuống xe bước vào sảnh, tìm một chỗ ghế sofa ngồi xuống.

Kết quả là vừa ngồi xuống, cậu đã thấy hai người khác bước vào cửa đài truyền hình.

Là Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết.

Ba người không tránh khỏi việc đυ.ng mặt, Khấu Thành Nghiệp thấy Minh Sùng đến sớm như vậy, còn tưởng lời mình nói đã lọt vào tai Minh Sùng, vì thế không khỏi hài lòng.

Hắn biết mà, khi Minh Sùng hiểu rõ tình cảnh của mình, suy nghĩ thấu đáo, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không dám làm chuyện lỗ mãng nữa.

“Anh Khấu, Minh Sùng ngồi đây chắc là để đợi chúng ta nhỉ?” Đinh Tuấn Triết nhỏ giọng đắc ý nói: “Chắc cậu ấy đã nhận ra lỗi của mình rồi.”

Khấu Thành Nghiệp gật đầu.

Hắn cũng nghĩ Minh Sùng đang đợi ở đây, muốn lập tức xin lỗi vì lỗi lầm hôm qua.

Xem như có thành ý.

Khấu Thành Nghiệp nhìn Minh Sùng với vẻ mặt không biểu cảm, đứng cùng Đinh Tuấn Triết ở chỗ cũ không nhúc nhích.

Họ đều đợi Minh Sùng bước tới xin lỗi và nhận lỗi.

Nhưng giây tiếp theo, Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết cùng lúc nhìn thấy Minh Sùng thản nhiên quay đầu, dời ánh mắt, cứ thế mà làm ngơ họ.

Trong chốc lát, sắc mặt hai người trở nên khó coi.