Chương 15

Nhìn như vậy, chẳng lẽ Minh Sùng ngồi trong sảnh không phải để đợi họ, để xin lỗi họ sao?

Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết cảm thấy bực bội, nhưng cũng không thể bước tới hỏi Minh Sùng có định xin lỗi hay không, chẳng phải như thế sẽ khiến họ trở nên thấp kém sao? Hơn nữa Minh Sùng rõ ràng đã nhìn thấy họ, nhưng lại không muốn chào hỏi, có thể thấy Minh Sùng thật sự không có ý định xin lỗi, chứ đừng nói là đợi họ ở đây.

Không thể hỏi trực tiếp, nhưng cũng không thể cứ thế mà bỏ đi, như thể họ bỏ qua cho Minh Sùng, lại càng bực bội hơn.

Đinh Tuấn Triết không thể chịu đựng được thái độ của Minh Sùng, bước lên một bước, cố tình nói: “Minh Sùng, cậu đang đợi chúng tôi sao?”

Minh Sùng quay đầu nhìn Đinh Tuấn Triết một cái, ánh mắt như nói: Cậu nghĩ tôi vừa rồi có để ý đến các cậu không?

Đinh Tuấn Triết hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Cậu có muốn lên cùng chúng tôi không?”

“Không, tôi còn phải đợi người quen rồi.” Minh Sùng lập tức lắc đầu từ chối.

Đinh Tuấn Triết nghẹn lời, lại vô thức hỏi tiếp: “Cậu đang đợi ai? Cậu còn có người để đợi sao?”

Không phải cậu ta coi thường Minh Sùng, mà là bên cạnh Minh Sùng thực sự không có nhiều bạn, vì vậy Đinh Tuấn Triết cảm thấy đây chỉ là cái cớ của Minh Sùng, là Minh Sùng đang nói dối.

“Tôi thật sự đang đợi người, các người lên trước đi.”

Minh Sùng nhíu mày, sao Triển Hồng vẫn chưa vào nhỉ? Cậu ấy vẫn chưa đỗ xe xong à?

“Cậu đang đợi ai ở đây?”

Lúc này, Khấu Thành Nghiệp cũng bước tới, khoanh tay cười lạnh: “Minh Sùng, cậu còn nhớ tôi là người quản lý của cậu không? Cậu muốn giao tiếp với ai, phải báo trước cho tôi, không nên tùy tiện kết giao với những người không đáng tin, nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu trước.”

Minh Sùng “ừm” một tiếng, nhìn Khấu Thành Nghiệp rồi nói: “Tôi ở đây để đợi Triển Hồng.”

“Ai? Ai cơ?!”

Đinh Tuấn Triết nghi ngờ tai mình, cậu ta vừa nghe thấy Minh Sùng nói cậu đang đợi Triển Hồng sao? Điên rồi à?!

“Minh Sùng, chẳng lẽ… cậu đã biết trước tin tức rồi à? Biết rằng trong trận chung kết, chương trình sẽ mời Triển Hồng làm giám khảo khách mời hả.”

Khấu Thành Nghiệp nhíu mày nhìn Minh Sùng: “Không phải là cậu muốn chặn Triển Hồng, nên mới cố tình đợi ở sảnh đấy chứ?”

Đinh Tuấn Triết ngay lập tức cười khẩy, Minh Sùng nghĩ mình là ai? Cho dù cậu có chặn được Triển Hồng, nhưng Triển Hồng cớ gì phải để ý đến cậu chứ? Thật là không biết tự lượng sức.

Đây là lần đầu tiên cậu ta phát hiện, hóa ra Minh Sùng lại không biết điều như vậy.

Bảo sao, thế Minh Sùng hẳn là sốt ruột lắm nhỉ? Vì vậy mới làm ra chuyện dại dột thế này.

Thật đáng thương.

Thấy Minh Sùng một lúc không nói gì, Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết đều nghĩ mình đoán đúng.

Khấu Thành Nghiệp hạ giọng: “Minh Sùng, tôi đã bảo cậu rồi, đừng làm chuyện thừa thãi. Triển Hồng là ai, nghĩ cậu ấy có thể để ý đến cậu sao? Đừng mơ nữa.”

Minh Sùng: “…”

Đinh Tuấn Triết cũng muốn chen vào châm chọc Minh Sùng mấy câu, nhưng vừa định mở miệng, liếc mắt một cái đã thấy ở cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Đẹp trai vô cùng, tựa như mang theo hào quang, vừa xuất hiện đã khiến người khác chú ý, nhưng khi cậu ấy không cười, nét mặt nghiêm nghị và lạnh lùng, trông rất khó tiếp cận.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Đinh Tuấn Triết lạnh lùng cười trong lòng, lập tức nói: “Minh Sùng, cậu mau nhìn xem ai kìa, không nhanh chóng qua đó bắt chuyện, nếu không ảnh đế Triển sẽ đi mất đấy…”

Chưa nói hết câu, Đinh Tuấn Triết đã thấy Triển Hồng không đi tới thang máy, mà lại đi thẳng về phía họ.

Hả?

Chuyện gì thế?

“Sao cậu đỗ xe lâu vậy?” Minh Sùng càu nhàu, nghe như đang làm nũng.

[Tai tôi sắp nghe họ lảm nhảm đến hỏng rồi.]

“Xin lỗi, tìm chỗ đỗ xe mất khá lâu, lần sau tôi sẽ chú ý.” Triển Hồng dừng bước, vừa nói vừa nhìn Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết.

Ngay sau đó, cậu ấy không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của hai người, đưa tay về phía Minh Sùng: “Đi thôi, giờ có thể lên rồi.”