Chương 7

Cậu cũng muốn ôm An Chỉ Lan thật chặt.

Nửa năm qua, tinh thần của An Chỉ Lan liên tục xuất hiện vấn đề, cho đến khi tìm lại được cậu về nhà họ Minh, tinh thần của bà mới dần ổn định.

Trước khi tái sinh, mới được nhận về không lâu, Minh Sùng bối rối và lúng túng, không quen với sự nhiệt tình của An Chỉ Lan, dẫn đến việc bỏ lỡ nhiều cơ hội gần gũi. Sau đó, mất một thời gian dài, cậu mới thoát khỏi sự căng thẳng, nhưng ngoài ba mẹ, cậu vẫn không thể thân thiết với ba người anh trai, cũng như Triển Hồng.

Có lẽ tính cách của cậu thực sự không được yêu thích, và so với Triển Hồng, cậu quả thật không sánh bằng ở bất kỳ điểm nào cả.

Có lẽ ba người anh trai xuất sắc ấy không thể chấp nhận một người em trai kém cỏi như cậu, dù cậu có cố gắng thế nào, cũng không thể nhận được sự công nhận từ họ. Bây giờ tái sinh, Minh Sùng không muốn cố gắng vô ích nữa, không thể gần gũi ba người anh, cậu sẽ không mong chờ hay bận tâm thêm nữa.

Trước khi tái sinh, cậu đặt mọi tâm huyết vào nhà họ Minh, sợ rằng mình làm không tốt sẽ khiến họ không hài lòng. Nhưng sau cùng, Minh Sùng nhận ra, dù cậu thể hiện ra sao, làm gì, những người không muốn thừa nhận cậu vẫn không công nhận sự tồn tại của cậu. Nhưng cậu đã mất quá nhiều vì điều đó.

Sau khi tái sinh, cậu nhất định sẽ không mắc lại sai lầm.

...

Vòng tay của An Chỉ Lan vẫn ấm áp như thường, dù thời gian đã để lại vài dấu vết trên bà, nhưng cũng rất ưu ái, giúp An Chỉ Lan ở tuổi này vẫn giữ được sự mặn mà trưởng thành cùng với sự năng động, trên người bà có một sức hút khó diễn tả, khó mà nhìn ra bà là mẹ của bốn đứa con.

Minh Sùng rời khỏi vòng tay An Chỉ Lan, nhìn quanh một lượt: “Mẹ, ba đâu rồi?"

Lúc này trong phòng chỉ có cậu, An Chỉ Lan, Minh Thiệu và Triển Hồng, không thấy bóng dáng người khác.

"Ba con và anh cả đi làm thủ tục xuất viện rồi."

An Chỉ Lan đưa tay xoa đầu Minh Sùng, đột nhiên ngạc nhiên nói: "Sùng Sùng, sao mắt con còn đỏ thế này? Không phải là muốn khóc đấy chứ?"

"Không ạ!" Minh Sùng lập tức lắc đầu phủ nhận, chỉ là nhớ lại chuyện trước khi tái sinh, tâm trạng có chút phức tạp.

"Đồ mít ướt."

Minh Sùng ngay lập tức quay đầu, theo hướng giọng nói nhìn qua, chỉ thấy trước cửa sổ trống trơn, đột nhiên xuất hiện một dáng người cao ráo.

Là anh ba Minh Hoài của cậu, vừa rồi y vẫn đang ở trạng thái ẩn thân.

Minh Hoài một tay cầm điện thoại, một tay đẩy gọng kính trên sống mũi: “Xem phim không? Giúp em ngừng khóc."

"Thằng ba này, đừng có làm loạn, đừng làm hư Sùng Sùng!" Minh Thiệu lườm Minh Hoài, sau đó quay đầu nhìn Triển Hồng: “Em vừa định ra ngoài à?"

Triển Hồng ừ một tiếng, nhưng vẫn đứng yên không động đậy.

An Chỉ Lan: "Không phải con nói muốn đi thăm Trình Hạo sao?"

"Không đi nữa." Triển Hồng ngập ngừng, tiếp tục: "Không gấp trong lúc này, để hôm khác đi."

Từ góc độ của Triển Hồng nhìn qua, chỉ thấy nửa bên trái khuôn mặt Minh Sùng, trán đầy đặn, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng, bây giờ còn đỏ cả mắt, giống như lúc cậu vừa đυ.ng vào mình, ngẩng đầu lên trong khoảnh khắc, khuôn mặt đầy vẻ vô tội, nhưng không hề có biểu hiện gì, quay người bỏ đi, dường như nhìn thêm một cái cũng là gánh nặng.

Triển Hồng luôn biết rằng, Minh Sùng không thích mình, từ khi cậu được đón về nhà họ Minh, số lần nói chuyện với mình đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng điều này cũng bình thường, dù sao thì cậu ấy cũng đã chiếm vị trí của Minh Sùng, tận hưởng mọi thứ thuộc về Minh Sùng.

Vì vậy sau khi Minh Sùng nhận lại gia đình họ Minh, để tránh hai người phát sinh mâu thuẫn, thậm chí xung đột, Triển Hồng luôn chú ý giữ khoảng cách với Minh Sùng.

Vì Minh Sùng không thích mình, cậu ấy và Minh Sùng không thể gần gũi, thì duy trì hiện trạng là được.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn bước vào, là Minh Bác và Minh Trạch sau khi làm xong thủ tục xuất viện trở về.