Chương 8

Trong căn phòng bệnh rộng rãi, cả gia đình đã tụ họp đầy đủ.

Mặc dù Minh Bác và An Chỉ Lan đều đã có tuổi, nhưng hiện tại cũng không khó nhận ra hai người đều rất đẹp, thời trẻ chắc chắn là một đôi được ngưỡng mộ.

Và các con của nhà họ Minh đều hoàn hảo thừa hưởng những gen ưu tú của họ.

Nhưng điều khiến Minh Sùng cảm thấy bất đắc dĩ là, khi cậu đứng cùng ba người anh trai, lại thấp hơn nửa cái đầu, ngay cả dáng người cũng gầy yếu.

Ngoài ra, cậu là đứa con giống An Chỉ Lan nhất, khuôn mặt có nét nữ tính, chỉ nhìn bề ngoài, cậu rất thiếu vài phần nam tính so với ba người anh trai của mình. Triển Hồng cũng có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng cậu ấy cũng cao ráo và chân dài, hoàn toàn không thua kém ba anh em nhà họ Minh, không giống như cậu, từ khí thế đã kém hơn hẳn.

Minh Bác vừa nhìn thấy Minh Sùng, lập tức dang tay đi tới: "Cục cưng của ba, quay phim khuya thế này mới kết thúc, vất vả quá, lại đây, ba ôm một cái nào.”

Minh Sùng: "..."

Tâm trạng bất đắc dĩ lại dâng lên, nhưng Minh Sùng vẫn đứng yên không động đậy, ngoan ngoãn để ba ôm.

Minh Bác hài lòng, tự đắc nháy mắt với An Chỉ Lan.

An Chỉ Lan lườm một cái.

"Được rồi, ba, thả Sùng Sùng ra đi." Minh Trạch tiến lên một bước, túm lấy cổ áo sau của Minh Bác, lạnh lùng nói: "Chúng ta nên thu dọn để về nhà thôi."

Lúc này Minh Bác mới thả Minh Sùng ra, đẩy cậu ngồi xuống bên cạnh An Chỉ Lan: “Con cứ ở đây với mẹ, để ba và các anh con thu dọn xong sẽ đi."

"Nhưng mà..."

Minh Sùng muốn đứng lên để giúp đỡ, nhưng bị An Chỉ Lan kéo lại.

An Chỉ Lan đưa cho Minh Sùng một quả cam: “Để họ dọn dẹp, con ăn cam với mẹ."

Minh Sùng lắc đầu: “Mẹ, con vẫn là..."

"Không muốn ăn hả? Thế xem phim không?"

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, làm Minh Sùng giật mình, quả cam trong tay cũng văng ra.

Quả cam đó xoay tròn trong không trung, bay vào tay Minh Trạch.

Minh Trạch cầm quả cam, bước tới đá Minh Hoài một cái: “Dậy làm việc đi."

Minh Hoài bĩu môi, nhét điện thoại vào túi quần, lúc này mới đứng lên dọn dẹp đồ đạc trong phòng bệnh.

Vì xuất hiện tình trạng tinh thần không ổn định, là một việc rất nguy hiểm và đầy bất định, nên để có thể kịp thời điều trị khi tinh thần lực xuất hiện dao động, nửa năm qua, An Chỉ Lan thường xuyên nằm trong căn phòng này, do đó, trong phòng chất đầy nhiều đồ dùng hàng ngày.

Đồ đạc quá nhiều, không thể dọn xong ngay được.

Minh Sùng nhìn thấy Triển Hồng cũng đang dọn đồ, không khỏi cảm thấy hụt hẫng, tại sao không để cậu giúp?

"Ăn cam đi."

Lúc này, quả cam vừa bị văng ra, lại được đưa đến trước mặt.

Minh Sùng quay đầu lại, thấy Minh Trạch đứng ngay bên cạnh, đang nhìn xuống cậu.

Từ góc độ này ngước lên, gương mặt của Minh Trạch trông có chút nghiêm nghị, lời nói vừa rồi cũng khá lạnh lùng, như đang ra lệnh cho cậu vậy.

Minh Sùng một lúc chưa kịp động đậy, quả cam lại đưa sát hơn.

Minh Trạch: "Ăn đi."

Minh Sùng: "..."

Nếu cậu không nhận quả cam, liệu Minh Trạch có cứ đứng đó mãi không?

Là người đang nắm quyền điều hành tập đoàn Minh thị, Minh Trạch luôn nói một là một, không ai dám cãi lại, ngay cả ở nhà, hắn cũng là con trai trưởng không thể tranh cãi.

Vì vậy Minh Sùng lặng lẽ nhận lấy quả cam, cúi đầu bắt đầu bóc vỏ.

Nhìn toàn thân giống như một cậu bé nhút nhát, bất lực và tội nghiệp.

Trong nhà họ Minh, người khiến cậu sợ hãi nhất chính là người anh cả này.

Minh Trạch đứng đó chờ một lúc, thấy Minh Sùng không có dấu hiệu ngẩng đầu lên, lúc này mới quay người đi.

Minh Thiệu cầm hai cái bát bước lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh cả, đã bảo đầu bếp ở nhà chuẩn bị đồ ăn rồi chứ?"

"Ừ."

Minh Thiệu gật đầu: “Vậy thì tốt, anh xem Sùng Sùng gầy thế này, trên đường đưa nó đến bệnh viện, em bảo nó về nhà ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể."

Minh Trạch liếc nhìn Minh Thiệu một cái: “Yên tâm, có món Sùng Sùng thích."