Chương 29

Editor: Mèo yêu Cá

"Đây là... Cổ khí?" Tạ Trường Hành hơi ngạc nhiên, trên mộ đôi vợ chồng này, truyền đến Cổ khí!

Cho nên cái chết của bọn họ, thật sự có ẩn tình khác?

Tạ Trường Hành nhíu mày lại. Thứ anh không hiểu rõ nhất chính là cổ, thật sự là đưa ra vấn đề khó cho mình mà.

Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ban thư ký Hiệp hội: "Sắp xếp cho tôi mấy Cổ sư. Ừm, đúng, hãy đến nhà tôi càng nhanh càng tốt. Cổ khí có thể ảnh hưởng đến con người, tôi lo lắng trên người của anh tôi cũng bị dính phải Cổ khí. Ừm, tôi sẽ tiếp tục theo dõi nhiệm vụ, không có mặt ở đó tránh làm cho mọi người thân trong nhà sợ hãi. "

Tạ Trường Hành dừng một chút, vốn định nói nhất là phải để ý đến Giang Lâm Song một chút, cậu chỉ là người bình thường. Nhưng lập tức anh có loại cảm giác khó hiểu xông lên đầu, nên không nói ra câu nhắc nhở này.

Anh cảm thấy, Giang Lâm Song có lẽ cũng không phải tầm thường.

****

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Lâm Song bị đánh thức bởi tiếng tin nhắn trên điện thoại di động. Chiếc điện thoại thông minh Tạ Long Ngâm mới mua cho cậu rung lên không ngừng, cậu cầm lên xem, là lịch trình quay phim vai quần chúng của đoàn phim do Trương Hải Phong gửi tới.

Giang Lâm Song đã ngây người ở đại lục Diana quá lâu, cậu đã hoàn toàn quên mất trước đây mình chạy đến đoàn làm phim làm diễn viên quần chúng. Bây giờ đột nhiên nhận được cơ hội việc làm, cảm thấy khá mới lạ, vì thế quyết định đi thử xem. Cậu cũng không muốn ở nhà chăm con nít, để bọn chúng tra tấn Chiến binh cuồng nộ đi thôi.

Nhân tiện, trước khi ra ngoài cậu vào phòng hai đứa nhỏ, bố trí pháp trận ác mộng liên tục. Thế là mỗi ngày Tạ Thanh Ngọc đều nằm mơ chơi game rớt điểm, cãi nhau chí chóe với đồng đội leo rank AFK(*), rớt mạng. Còn Tạ Thái Vi, suốt một tháng cô bé mơ thấy Tạ Trường Hành bị coi như hoa Thổ Ti(*), gả cho một lão nhà giàu!

(*)Cụm từ AFK (Away From Keyboard) ý chỉ những người chơi rời khỏi cuộc giữa một trận game ( treo máy sử dụng tính năng auto cũng gọi là AFK )

(*) Hoa Thổ Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thổ Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che. Nam nhân kiên cường vì nữ nhân che gió che mưa, nữ nhân ôn nhu nằm trong ngực.

Xuất phát từ lễ phép, trước khi ra ngoài cậu nói với Chiến binh cuồng nộ một câu, kết quả bị túm lại. Đầu tiên Chiến binh cuồng nộ tỏ vẻ tại sao cậu lại đi làm diễn viên quần chúng lãnh hộp cơm(*), bộ nhà họ Tạ chúng tôi phá sản hay gì, cần cậu phải đi sớm về khuya chắc. Anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra hỏi cậu muốn diễn chế tác lớn nào, anh ta sẽ trực tiếp đầu tư, đập cho cậu làm diễn viên nam chính.

(*)Lãnh cơm hộp: ý nói một nhân vật trong câu chuyện biến mất hoặc vì nguyên nhân nào đó mà chết, xuống đài. Lúc quay phim, khi một diễn viên hết vai sẽ được lãnh thù lao và cơm hộp.

"Không cần." Giang Lâm Song nói: "Không muốn đóng chính, chẳng qua đi trải nghiệm cho vui thôi."

Trên mặt Tạ Long Ngâm in hoa không tin, nhưng nghĩ đến làm diễn viên chuyên nghiệp quả thật có cường độ làm việc cao, hơn nữa không có kỹ năng diễn xuất mà cố chấp đập tiền sẽ bị khán giả mắng, nên cũng không kiên trì nữa mà sắp xếp máy bay riêng, nhưng lại bị Giang Lâm Song từ chối một lần nữa.

"Tôi muốn đi tàu cao tốc." Giang Lâm Song nói: "Đi đây."

Tạ Long Ngâm ở sau lưng cậu vô cùng tức giận, rất không hiểu, tỏ vẻ rất rất khinh thường với tàu cao tốc. Anh ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng là muốn giao tiếp với người em trai ruột vừa tìm về này, nói chuyện, để cho cậu nhanh chóng hòa nhập, hơn nữa đồng thời có thể chấp nhận giữ cậu sống chung, nhưng lời đến bên miệng, vẫn biến thành những lời thô lỗ.

Lúc này, anh ta đang kêu lên: "Cậu ra ngoài bớt trưng ra bộ dạng nghèo rớt mồng tơi đó đi, đừng làm cho nhà họ Tạ mất mặt! Thẻ tôi cho cậu đã điều chỉnh hạn mức thẻ lên một triệu rồi, tháng nào cậu cũng phải tiêu hết cho tôi!"

(*) 1 triệu tệ khoảng 3 tỷ 4 tiền VNĐ.

Giang Lâm Song ở xa xa phất phất tay.

Tạ Long Ngâm xù lông: "Tiêu tiền cũng không biết, cậu còn làm được chuyện gì ra hồn chứ!"

Nói thật, Giang Lâm Song thật đúng là không biết tiêu tiền. Đại thần quan Tư Nguyệt muốn thứ gì cũng không cần cân nhắc giá cả, cậu muốn gì cũng có pháp sư riêng chuyên đi mua giúp, hoàn toàn không cần mình nghĩ ngợi phải mua như thế nào.

Nhưng bây giờ Tạ Long Ngâm quả thật bề bộn nhiều việc, thật sự không rảnh nghiên cứu Giang Lâm Song ra ngoài kiểu gì. Tập đoàn Cẩn Tú và tập đoàn Lâm thị gần đây có một dự án hợp tác lớn, hôm nay vốn nên họp bàn về kế hoạch, nhưng anh ta vừa mới nhận được tin tức.

Chạng vạng ngày hôm qua, cả nhà nhà họ Lâm đã xảy ra tai nạn xe.

Điều kỳ lạ là, hai mẹ con nhà họ Lâm và Lâm Thiên Cơ tách ra ngồi xe riêng, nhưng lại gần như xảy ra tai nạn cùng lúc, trước mắt đều đang nằm ICU trong bệnh viện, sống chết không rõ.

Tạ Long Ngâm ra ngoài, khôi phục lại khí chất tổng tài bá đạo bình tĩnh ngút ngàn của mình, dặn dò trợ lý và tài xế: "Thông báo cho công ty trước hết hủy cuộc họp, chúng ta đến bệnh viện xem."

****

Tàu cao tốc đối với Đại thần quan Tư Nguyệt mà nói vẫn rất mới lạ. Dù sao làm thủ lĩnh của một tín ngưỡng, ra ngoài đều sử dụng phương tiện chuyên dụng, được đội cận vệ danh dự mở đường, toàn bộ quá trình đều được phát sóng trực tiếp. Thế nên giao thông công cộng bình thường là chuyện mới mẻ trong mắt cậu.

Tuy không phải cùng chuyến, nhưng Tạ Trường Hành quả thật cũng ở trên tàu cao tốc.

Bây giờ là thời điểm du lịch ế ẩm, cho nên có rất ít người đi tàu cao tốc, giữa các toa và trong toa xe đều vắng vẻ, Tạ Trường Hành ngồi xe lăn lơ lửng của mình, thong thả đi dọc theo hành lang, bởi vì không có ai, nên cũng sẽ không bị chặn đường.

Trong tay anh cầm một cái la bàn khác, lần này là một chiếc la bàn rất lộng lẫy. Toàn thân nó màu bạc, cũng không phải là bạc nguyên chất, mà là bạch kim, khảm nạm xung quanh đủ các loại đá. Thoạt nhìn cứ tưởng nó là món đồ xa xỉ quý giá gì đó.

Chiếc la bàn đính kim cương chuyển động, chỉ về một hướng.