Chương 1

Buổi sáng 8 giờ kém.

Những con chim ngoài cửa sổ bắt đầu sôi nổi, và điều còn khó chịu hơn cả tiếng hót của chúng chính là tiếng chuông cửa đều đặn vang lên.

Từ lần đầu tiên tiếng chuông cửa vang lên đến lúc sau, theo quan sát hàng xóm đối diện, gần như hai phút sẽ vang lên một lần, có vẻ vị khách đến thăm rất kiên nhẫn.

Người trong phòng đem chăn trùm từ đầu đến chân ngủ ngon lành. Khi đang ngủ, cửa phòng ngủ không tiếng động lặng lẽ mở ra một con chó đen trắng to lớn đột nhiên nhảy lên giường lôi kéo chăn của chủ nhân đắp lên người mình.

Ngay sau đó, trên giường buộc bị lộ ra cái đầu người với vẻ mặt khó chịu mà mở mắt ra.

Tiếng chim hót, tiếng chuông cửa, kèm theo tiếng chó kêu ăng ẳng bên người.

Còn có thể tiếp tục ngủ trừ khi cậu chết.

Đường Tinh cuối cùng chậm rì ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù khi ngủ, không tình nguyện mang dép lê đi xuống giường.

Con chó trên giường lập tức chạy theo.

Cậu biết ngoài cửa là ai, vì hôm nay ngày 6 tháng 10, ngày mà người được gọi là cha mẹ ruột của cậu đón cậu về "nhà".

Đường Tinh vô lo vô nghĩ sống đến bây giờ, sau khi cha cậu bị tai nạn xe cộ qua đời từ cuối năm ngoái, cậu vẫn luôn sống một mình, không ngờ hai tháng trước khi thành niên đột nhiên cha mẹ ruột của cậu xuất hiện.

Chuyện này bắt nguồn từ tin tức hàng ngày cách đây không lâu.

Một y tá lớn tuổi bị bệnh trong lúc hấp hối, nói với phóng viên mình từng phạm sai lầm nghiêm trọng liên quan tới đạo đức nghề nghiệp, bà hình như nhầm số của hai đứa nhỏ.

Khi bà làm việc ở bệnh viện 18 năm trước, tình cờ có hai thai phụ sinh con cùng một lúc, mọi việc đều xảy ra theo đúng quy trình, hai bên gần như sinh con cùng lúc, bà cùng một y tá khác phụ trách tắm rửa đơn giản cho hai đứa bé, sau đó sẽ đeo số thứ tự. Biến cố xảy ra một trong hai người mẹ đột nhiên bị xuất huyết nặng y tá đi cùng bà được phân công đi hỗ trợ, đợi sau khi y tá tự mình tắm rửa xong cho hai đứa bé, mới phát hiện không biết rõ là con của ai.

Bà không thể xác nhận có thật sự ôm nhầm rồi hay không, nhưng lúc ấy bà rất sợ sẽ vì vậy mà bị khiển trách thậm chí là bị mất đi công việc, cho nên bà không có nói. Chuyện này ám ảnh bà rất nhiều năm, dẫn tới thể xác lẫn tinh thần của bà đều mệt mỏi.

Thật ra nói ra chuyện ôm nhầm hai đứa bé, sẽ không làm ảnh hưởng lớn đến xã hội như vậy, mấu chốt là nữ y tá nói thẳng trong đó có một nhà chính là nhà họ Mạnh ở thành phố D —— Doanh nghiệp Mạnh gia mấy năm gần đây nổi bật với công nghệ mới được cấp bằng sáng chế.

Năm nay càng nổi bật vô song.

Bị dư luận thúc đẩy, Mạnh Diệu Đông đưa con trai Mạnh Vân Chu đi xét nghiệm DNA, ông ta vốn đang muốn vả mặt mọi người, Mạnh Vân Chu tuyệt đối là con của ông, không có khả năng sai được.

Nhưng sau khi có kết quả, người bị vả mặt chính là ông.

Sau đó dù không thích, nhưng ông vẫn phải đón con ruột của mình trở về.

Dư luận như con dao hai lưỡi, hơn nữa người mẹ già trong nhà tha thiết mong cháu trai có thể nhận tổ quy tông, cho nên Mạnh Diệu Đông chỉ có thể miễn cưỡng mà nhận Đường Tinh về.

Nhưng đột nhiên lại có thêm một người cha khác, Đường Tinh cũng có chút miễn cưỡng.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vào tuần trước, Mạnh Diệu Đông đi cùng với vợ là Đổng Miên, ngay khi họ mới bước vào nhìn lướt qua căn phòng, trong ánh mắt của Mạnh Diệu Đông không thèm che giấu ghét bỏ khiến Đường Tinh khó chịu.

Vẻ mặt của ông ta giống như đang nhìn một bãi rác, Đường Tinh [ Tôi chỉ chưa có thời gian dọn dẹp vệ sinh mà thôi ].

Nhưng vẫn phải trở về, lúc trước Đường Tinh vẫn luôn muốn mua một nghĩa trang danh giá cho lão Đường, chỉ là khi đi hỏi về giá, ôi, thật đúng là danh giá, còn đáng giá gấp mấy lần ngôi nhà tồi tàn này của cậu.

Yêu cầu trở về của cậu chính là mấy người Mạnh Diệu Đông sẽ dời nghĩa trang cho lão Đường.

Tóm lại lần đầu tiên gặp mặt trừ bỏ nói điều kiện, thì không có chút tình cảm gia đình gì đáng nói, ngay cả Đổng Miên mẹ của Đường Tinh nhìn có vẻ tốt tính cùng chung huyết thống, nhưng cậu cũng không sinh nổi ý nghĩ muốn thân cận.

Chuông cửa lại một lần vang lên, Đường Tinh đi ra phòng ngủ, con chó của cậu đang nhìn chằm chằm về phía cửa, phe phẩy cái đuôi đi theo bên cạnh người chủ nhân, Đường Tinh sờ sờ đầu nó, đổ một ít thức ăn chó vào chén của nó.

Lúc này mới thong thả ung dung đi mở cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cậu không khỏi sửng sốt.

Người tới không phải vợ chồng nhà họ Mạnh, mà là cậu bé bằng tuổi Đường Tinh bị người ta bế nhầm.

Tuy rằng trên người anh ta đang mặc một bộ vest cao cấp làm Đường Tinh cảm thấy không được tự nhiên, nút cài đến tận cổ áo, cả người đều toát lên vẻ nghiêm túc, và hơi thở không phải của mình.

Người này còn cao hơn mình vài cm, nói thật cảm giác bị người nhìn xuống không thoải mái lắm.

Nhưng không ảnh hưởng, Đường Tinh ở trên mặt đối phương, tìm thấy một chút bóng dáng của lão Đường.

Ánh mắt đối phương đen láy, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đan xen giữa nét thanh niên và thiếu niên, đường nét trên khuôn mặt trơn tru hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều không thể bắt bẻ.

Đường Tinh cảm thấy anh có thể đi làm minh tinh.

Lúc này cậu mới cảm thấy, huyết thống thật sự là một điều thần kì, con trai lão Đường phải giống như này mới đúng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi im lặng.