Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Thật Không Muốn Thừa Kế Gia Nghiệp

Chương 2

« Chương Trước
Còn xấu hổ hơn im lặng là Đường Tinh vắt nát óc nghĩ nửa ngày trời để phá vỡ tình thế này nhưng thất bại.

Ánh mắt đối phương chuyển động trước, sau đó đưa tay về phía Đường Tinh.

“Rất vui khi gặp được cậu, tôi là Mạnh Vân Chu.” Giọng nói dịu dàng.

Trước khi chính thức gặp anh, Đường Tinh đã tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Cậu đã sống mười mấy năm nghèo nàn, tự nhiên trở thành phú nhị đại, cá nhân cậu còn cảm thấy không vui lắm, huống chi người đã sống trong giàu sang mười mấy năm, bỗng nhiên trở thành người bình thường, Mạnh Vân Chu còn là một đứa bé mồ côi cha mẹ đều mất.

Người xưa có câu nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo…… Khó a.

Có điều nhìn thái độ của Mạnh Diệu Đông cùng Đổng Miên rất thích Mạnh Vân Chu, chắc sẽ không có ý định đuổi ra khỏi nhà.

Nói đến nhà họ Mạnh, đừng nói nuôi thêm một đứa con trai, nuôi mười mấy đứa cũng không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ Đường Tinh đắn đo, không biết thái độ thân thiện của người trước mặt…… có thật vậy không?

“Tôi là Đường Tinh.”

Đường Tinh chậm nửa nhịp mới đưa tay ra, có chút đồng tình: “Kỳ thật cậu không chào đón tôi, cũng không sao, tôi có thể hiểu được.”

Mạnh Vân Chu: “……”

Mạnh Vân Chu cảm thấy mình quá mức nghiêm túc, khiến đối phương hiểu lầm, vì thế khống chế biểu cảm nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng với Đường Tinh: “Tôi thật sự rất hoan nghênh cậu.”

Đường Tinh vẫn như cũ không đoán ra, lựa chọn từ bỏ.

Cậu tránh một bên, cho Mạnh Vân Chu đi vào: “Tôi còn chưa thu dọn hành lý, làm phiền cậu chờ thêm một chút.”

Mạnh Vân Chu bình tĩnh nói: “Không vội, cậu từ từ thu dọn, tôi cũng còn một số việc cần làm.”

Lúc này Đường Tinh mới chú ý tới, trên tay anh có cầm một cái laptop.

Mạnh Vân Chu đứng ở cửa, cúi người tìm dép thay, Đường Tinh quay đầu lại nhìn anh: “Không cần thay, tùy tiện đi, chút nữa sẽ có người đến dọn dẹp.”

Đường Tinh trầm ngâm nhìn anh một chút, ngoài ý muốn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh giống như Mạnh Diệu Đông.

“Được,” Mạnh Vân Chu đi vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, anh đặt laptop trong tay để lên đùi, mở máy tính ra, một lát sau anh khẽ nhíu mày.

Đường Tinh mới vừa lấy quần áo trong tủ ra, cảm giác còn có thêm một người ở cửa, cậu quay đầu lại: “Làm sao vậy? muốn uống nước hay ăn gì, cứ thoải mái, tôi ở đây cũng rất tùy ý.”

“Không phải” Mạnh Vân Chu giọng nói ôn hòa: “Ở đây cậu có wifi không?”

Đường Tinh gật đầu vừa thu dọn hành lý vừa trả lời anh: “Anh kết nối mạng 502, mật khẩu là viết không dấu, tôi cũng không biết.”** Nguyên văn ở đây là 密码是全拼, 我也不知道 trong đó 全拼: pinyin IME, mình nghĩ mật khẩu của Tinh Tinh chắc là như vậy wo3 ye3 bu4 zhi1 dao4 nên mình sẽ edit vậy nếu sai thì mình sửa lại nha.

Mạnh Vân Chu: “.…….” Cảm thấy nhứt nhứt cái đầu.

Ở đây anh có một văn kiện cần gửi gấp, ban đầu muốn bật điểm phát sóng, nhưng phát hiện tín hiệu kết nối dữ liệu ở đây không được tốt lắm.

Sau khi hỏi Đường Tinh xong, Mạnh Vân Chu lựa chọn giữa hỏi thêm lần nữa hay là có làm mới có ăn, quyết định ngồi xuống ghế sofa lần nữa, tuy không lịch sự, nhưng anh dùng một thiết bị nhỏ để “xem”mật khẩu wifi nhà Đường Tinh .

Sau khi thấy mật khẩu.

Mạnh Vân Chu: “……”

Viết không dấu.

Tôi cũng không biết.

Thì ra là ý tứ này.

Mạnh Vân Chu nhất thời cảm thấy tâm tình của mình có chút phức tạp, anh cho rằng người bình thường sẽ không bao giờ dùng mật khẩu như này.

Mạnh Vân Chu cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, bên tai vang lên một tiếng động nhỏ, anh hơi ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt của con chó trong chuồng.

Con chó này không phụ mong đợi, lập tức rụt đầu lại, nhưng lúc sau nó lại lặng lẽ nhìn chằm chằm Mạnh Vân Chu.

Mạnh Vân Chu nhìn lại lần nữa, con chó thế mà run run lên.

Mạnh Vân Chu trầm ngâm một lát đứng dậy đi về phía phòng bếp, vừa thấy anh rời đi, con chó lập tức chạy từ chuồng ra vọt vào phòng Đường Tinh.

Đường Tinh: “Nhật! Mày làm loạn hết đống đồ tao mới xếp rồi!”

Mạnh Vân Chu: “……"

Anh không nhìn nhầm thì đây là giống chó Alaska, nhưng anh thắc mắc sao nó nhát gan vậy.

Sau khi Đường Tinh thu dọn xong, mang theo vali của mình trở lại phòng khách, Mạnh Vân Chu nhìn cậu một cái, sau đó thu dọn laptop chuẩn bị xách vali của cậu.

Mạnh Vân Chu giọng điệu có chút do dự: “Cậu …… mang theo đồ ít vậy?”

Đường Tinh vốn không có ý định ở lâu trong nhà họ Mạnh, “Đã khá nhiều rồi.”

Mạnh Vân Chu đưa tay xách vali của cậu, Đường Tinh khá bất ngờ nhưng cậu cũng không khách khí, trước khi hai người bước ra cửa Mạnh Vân Chu quay đầu nhìn con chó đang ngồi xổm ở phía sau Đường Tinh.

Mạnh Vân Chu hỏi : “Chó của cậu……Không mang theo hả?”

Đường Tinh nói: “Không mang theo, bạn của tôi sẽ ở đây một thời gian cậu ấy sẽ trông giúp.”

Mạnh Vân Chu không rối rắm: “Vậy bạn của cậu cũng khá tốt." Giúp dọn dẹp vệ sinh còn trông giúp chó.

Trước khi rời đi, Đường Tinh khóa cửa, đem chìa khóa để phía dưới tấm thảm, sau đó vỗ vỗ tay, theo Mạnh Vân Chu rời đi.

Vẫn còn chút thời gian ngồi xe đến nhà họ Mạnh, Đường Tinh ban đầu do dự đinh giao lưu ngắn ngủi với Mạnh Vân Chu, nhưng phát hiện đối phương lại đang xem laptop, nhìn có vẻ rất bận rộn.

Tất nhiên cậu nghi ngờ rằng, anh giả vờ không muốn nói chuyện với cậu.

Đường Tinh không rối rắm, dựa vào sau ghế lấy điện thoại ra chơi.

Điện thoại vang lên cậu nhắt máy, người bên kia giọng nói có hơi lớn, Mạnh Vân Chu ở một bên còn nghe thấy, thậm chí có chút chói tai.

“Đường Tinh Tinh!” Người bên kia hét lên: “Mày không ở lại chăm sóc tao thì thôi đi, còn để lại chó cho tao chăm sóc nữa!”

Mạnh Vân Chu: “……” Rút lại câu nói trước kia.

Bạn của cậu…… Có chút đáng thương.

Đường Tinh đem điện thoại cách ra xa nói: “Tao không phải sợ mày ở một mình cô đơn sao?”

Người bên kia từ từ bình tĩnh lại: “Mật khẩu wifi nhà mày là gì, tín hiệu di động yếu quá.”

Đường Tinh nói: “Mạng 502, mật khẩu là viết không dấu "Tao cũng không biết.”

Ánh mắt Mạnh Vân Chu nhìn vào màn hình máy tính, nhưng sự chú ý của anh không đặt trên bảng báo cáo trong đó, anh nghe câu trả lời của Đường Tinh như máy đọc lại, vẻ mặt trở nên nhàn nhã.

Người bên kia lại nói gì đó liền nghe Đường Tinh nói: “Tao không phải nói với mày rồi sao? Mật khẩu là viết không dấu, tao cũng không biết.”

Người bên kia lại bùng nổ: “Mật khẩu wifi nhà mày là gì mày còn không biết, mày đùa tao hả?”

Đường Tinh không hề tỏ ra tức giận: “Tất thiếu gia, mật khẩu là ‘tao cũng không biết’ viết không dấu.”

Tất Lan Ngôn: “……”

Tất Lan Ngôn: “Mày đặt cái mặt khẩu khùm khùm gì vậy, người bình thường ai mà hiểu được!”

Đường Tinh quay đầu liếc nhìn Mạnh Vân Chu ngồi bên cạnh một cái, ánh mắt thêm vài phần thưởng thức : “Ai nói vậy, chỉ có thể nói đầu óc của Tất thiếu gia không được thông minh, tao nói với người khác nghe một lần liền hiểu nha.”

Mạnh Vân Chu cau mày: “……” Có chút rối rắm.

Có nên thẳng thắn hay không, thật ra lúc ấy mình cũng nghe không hiểu.
« Chương Trước