Chương 12

Cố Lăng kéo cái ghế gần Cố Cẩn Ngọc nhất ra, mở laptop chuẩn bị xử lý một ít tài liệu.

Thấy trợ lý đặc biệt gửi tới một văn kiện nào đó về công ty giải trí, Cố Lăng bỗng nhiên nhíu mày.

Đầu tiên ông tìm ra phương thức liên lạc của bác sĩ tâm lý, sau khi hỏi ý kiến đối phương trong lòng có suy tính.

Cố Cẩn Ngọc đếm ngón tay, chờ Việt Thanh Sương đến.

Nhưng thiên phú đếm số của cậu thật sự không tốt, anh trai mập mạp giường bên cạnh cũng có thể làm phương pháp cộng trừ, cậu mới chỉ biết đếm tới hai mươi.

Vẫn nên mượn dùng ngón tay và ngón chân để đếm tới hai mươi.

Nhưng bây giờ chỉ có ngón tay mới có thể dùng làm công cụ.

Cố Cẩn Ngọc đếm ngón tay ngắn nhỏ: "Một, hai, ba...... Chín, mười......”

Sau khi đếm tới mười, Cố Cẩn Ngọc kẹt thật lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn gấp gáp cũng có chút phiếm hồng.

Cố Lăng vừa mới kết thúc cuộc đối thoại với bác sĩ tâm lý liếc đến Cố Cẩn Ngọc liên tiếp cúi đầu nhìn chân, lập tức đoán trúng suy nghĩ của đối phương.

Ông buồn cười đưa tay mình đến trước mặt Cố Cẩn Ngọc, nói: "Ba cho Ngọc Ngọc mượn tay đếm được không.”

Hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này của Cố Lăng hiển nhiên đã đâm trúng chỗ khó xử của Cố Cẩn Ngọc.

Đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp của cậu nháy mắt sáng lên, cũng không để ý Cố Lăng là người ba thối hung dữ trong mộng, nắm tay Cố Lăng kéo về phía trước mặt mình, sau đó tiếp tục đếm.

“Mười một, mười hai......”

Không đợi Cố Cẩn Ngọc đếm tới hai mươi, Việt Thanh Sương cũng đã mang theo sữa bò từ phòng bếp đi ra.

Việt Thanh Sương vừa đi ra đã thấy Cố Cẩn Ngọc nắm tay Cố Lăng, miệng còn lầm bầm, nở nụ cười: "Đang chơi cái gì vậy.”

Cố Lăng còn chưa nói chuyện, Cố Cẩn Ngọc cũng đã vui vẻ bừng bừng nói: "Ngọc Ngọc đang đếm, dì viện trưởng nói đếm đến hai mươi là có thể nhìn thấy người mình muốn.”

Việt Thanh Sương giật mình: "Người cục cưng muốn là mẹ sao?”

“Đúng rồi". Cố Cẩn Ngọc vỗ tay, bộ dáng tràn đầy vui mừng thoạt nhìn rất đáng yêu, "Ngọc Ngọc muốn mẹ nhanh xuất hiện.”

Trái tim có lạnh lùng cứng rắn hơn nữa nghe nói như thế cũng sẽ mềm nhũn, Việt Thanh Sương tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Việt Thanh Sương đưa bình sữa có nhiệt độ thích hợp vào tay Cố Cẩn Ngọc, nhìn cậu vui vẻ uống sữa, ánh mắt nhu hòa.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ thời khắc yên tĩnh của Việt Thanh Sương.

Việt Thanh Sương kéo một cái ghế khác bên cạnh Cố Cẩn Ngọc ra, lại rút khăn giấy lau vết sữa trên khóe miệng, cuối cùng mới không chút hoang mang nhận điện thoại.

“Chuyện gì?”

Người gọi điện thoại tới chính là Tiêu Lỗi, người đại diện đi theo Việt Thanh Sương hơn mười năm, được cho là người thân cận nhất của bà ngoại trừ người nhà.

Tiêu Lỗi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Có một chương trình giải trí muốn tìm em, nhưng anh cảm thấy nên hỏi ý kiến của em trước.

Việt Thanh Sương hơi kinh ngạc, năng lực làm việc của Tiêu Lỗi rất mạnh, cũng rất hiểu sở thích của Việt Thanh Sương. Nhiều năm như vậy, có thể qua kịch bản hoặc chương trình giải trí của Tiêu Lỗi thì cơ bản không cần Việt Thanh Sương sàng lọc nữa.

“Chương trình giải trí gì?" Việt Thanh Sương hỏi.

“Một chương trình giải trí gia đình, đạo diễn là lão Ngưu, nhân phẩm người quen có bảo đảm". Tiêu Lỗi lưu loát khai báo tình hình chương trình giải trí, "Nhưng ông ấy hẳn là không biết chuyện em vừa tìm được con trai út, có thể là muốn mời em và Tiểu Nguyện.”

Việt Thanh Sương nhíu mày: "Từ chối đi, bây giờ em chỉ muốn ở nhà với Ngọc Ngọc, một tháng này tạm thời đừng nhận công việc nữa.”

Nếu như là thường ngày, Tiêu Lỗi tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của Việt Thanh Sương, nhưng hôm nay thái độ của hắn lại khác thường, trầm mặc một lát không nói gì.

“Làm sao vậy?" Việt Thanh Sương cho rằng có biến cố gì, hỏi một lần.