Chương 16

Cố Cẩn Ngọc:!!!

Nghe nói như thế, Cố Cẩn Ngọc cũng không nháo muốn ra sân chơi, cầm lấy thìa nhỏ và đũa trẻ em nhanh chóng ăn cơm.

Lần trước Việt Thanh Sương đã chú ý tới sức ăn của Cố Cẩn Ngọc, cho nên lần này phân lượng chuẩn bị vừa vặn.

Không bao lâu, Cố Cẩn Ngọc để thìa xuống, vuốt bụng nhỏ xoay người dựa tay Việt Thanh Sương: "Ngọc Ngọc ăn no rồi, mẹ ôm một cái.”

Việt Thanh Sương chậm rãi lau khóe miệng, lại lau miệng cho Cố Cẩn Ngọc, sau đó mới bế cậu lên.

“Tiểu Nguyện ăn xong chưa?”

Cố Nguyện kết thúc còn sớm hơn Cố Cẩn Ngọc, anh biết sau khi ăn xong có thể ra sân chơi với Cố Cẩn Ngọc, kết thúc cơm trưa sớm, đè nén chờ mong chờ Cố Cẩn Ngọc cơm nước xong.

Sau khi nghe Việt Thanh Sương hỏi, Cố Nguyện không chút do dự gật đầu.

Việt Thanh Sương và Cố Lăng thả hai đứa nhỏ vào trong sân, hai đứa nhỏ nhất thời vung chân chạy về phía xích đu.

Việt Thanh Sương ngáp một cái, Cố Lăng liếc mắt nhìn vợ, thân mật ôm vai bà: "Đi ngủ một lát đi, mấy ngày nay em không ngủ ngon.”

“Em lo lắng......”

“Anh ở đây nhìn". Cố Lăng cúi người, cọ má vợ, "Hơn nữa, ngoài sân còn có người trông, không sao đâu.”

Việt Thanh Sương còn muốn nói gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị Cố Lăng chặn lại bên môi.

Cố Lăng hôn khóe môi vợ, thấp giọng nói: "Bình tĩnh, tình huống của Ngọc Ngọc tốt hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, không phải bác sĩ tâm lý cũng nói em phải chú ý một chút, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn sao.”

Cuối cùng Việt Thanh Sương vẫn bị khuyên trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Lăng ngước mắt nhìn bóng lưng Cố Cẩn Ngọc và Cố Nguyện đùa giỡn, ánh mặt trời chói mắt khiến đôi mắt ông hơi nheo lại.

Ông cầm lấy máy tính xách tay dùng trong văn phòng, ngồi ở dưới bàn râm mát trong sân.

……

Lúc được đặt vào trong sân, ánh mắt Cố Cẩn Ngọc sáng quắc nhìn xích đu mình chờ mong đã lâu.

Cố Cẩn Ngọc không biết ba mình có năng lực kiếm tiền đỉnh cấp tới mức nào, chỗ ở cũng là khu biệt thự đỉnh cấp trong thủ đô, mỗi nhà mỗi hộ đều có đầy đủ sân vườn tự do.

Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ chỉ cảm thấy nơi này so với viện phúc lợi lớn hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn nhiều.

Đương nhiên, nếu thật sự so sánh, Cố Cẩn Ngọc vẫn cảm thấy mình thích dì và anh trai mập hơn.

Cố Cẩn Ngọc chạy đến bên cạnh xích đu, ghé vào xích đu đạp chân muốn đi lên.

Cậu cố gắng một lúc lâu, cuối cùng dùng hết khí lực bốp một cái biến thành cá muối nửa nằm sấp trên xích đu, cũng không thể bò lên.

Cố Cẩn Ngọc nghẹn đỏ mặt: "Ngọc Ngọc không lên được.”

Nhưng Việt Thanh Sương đã sớm trở về ngủ, Cố Cẩn Ngọc quay đầu lại chỉ nhìn thấy Cố Lăng ngồi dưới tàng cây. Nghĩ đến người ba xấu xa này ôm cậu đi từ bên cạnh dì, Cố Cẩn Ngọc lại căng thẳng, không chịu gọi Cố Lăng đến hỗ trợ.

Cố Lăng cách xa căn bản không biết khúc nhạc đệm này, nhưng Cố Nguyện ở gần lại thấy rõ ràng.

Anh không biết suy nghĩ trong lòng Cố Cẩn Ngọc, chỉ là nhìn thấy em trai bò một lúc lâu không lên được xích đu, lại gấp gáp lã chã muốn khóc, do dự một lát vẫn đi qua.

Lúc Cố Cẩn Ngọc đạp chân, dưới thân đột nhiên có thêm một bàn tay, đẩy cậu leo lên xích đu.

Cố Cẩn Ngọc trở mình ngồi xuống, thấy anh trai xấu xa trong mộng kia đang chảy mồ hôi nhìn mình, có chút ngượng ngùng vặn vẹo mông.

“Anh, anh vì sao phải giúp Ngọc Ngọc nha". Cố Cẩn Ngọc nghiêng đầu.

Cậu không hiểu tại sao người anh trai xấu xa đáng ghét trong mơ lại không đáng ghét như vậy.

Cố Nguyện giật giật môi, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Bởi vì, bởi vì anh thích em trai.”

Cố Cẩn Ngọc há miệng, tràn đầy không thể tin được: "Sao anh lại thích em?”

Câu này của Cố Cẩn Ngọc khiến Cố Nguyện không hiểu, anh nghi hoặc nói: "Em trai Ngọc Ngọc rất đáng yêu.”

Nếu là những đứa trẻ khác, được khen ngợi trắng trợn như vậy có thể sẽ ngượng ngùng. Nhưng từ lúc Cố Cẩn Ngọc có năng lực tự hiểu, vẫn nghe những người khác khen mình đáng yêu, đẹp mắt.