Chương 17

Cố Cẩn Ngọc lầm bầm nói: "Ngọc Ngọc chính là rất đáng yêu.”

Gần tới mùa hè, trong sân tràn đầy hương hoa tươi mát, nhiệt độ khô nóng, còn có tiếng ve kêu trong bụi cỏ cách đó không xa.

Cố Cẩn Ngọc nhìn chằm chằm Cố Nguyện, đôi mắt ngây thơ chất phác không chứa tạp niệm.

Cố Cẩn Ngọc hừ hừ xong, lại xê dịch mông nhỏ sang bên cạnh, sau đó rất hào phóng vỗ vỗ chỗ trống cố ý để lại, ngọt ngào hỏi: "Anh muốn lên không?”

Cậu vỗ xong vị trí trống trên xích đu, còn vươn bàn tay nhỏ bé của mình về phía Cố Nguyện.

Lời mời thẳng thắn làm Cố Nguyện ngây dại, anh vốn muốn đẩy xích đu cho em trai, lại không ngờ em trai lại mời anh cùng ngồi lên.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại chiếm hết tầm mắt Cố Nguyện.

Trong nháy mắt đó, Cố Nguyện không suy nghĩ chút nào đã đáp ứng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, anh đã đặt tay của mình lên trên tay em trai.

Cố Cẩn Ngọc không rõ vì sao Cố Nguyện nắm tay mình xong không có động tác, nhỏ giọng thúc giục: "Anh, lên đi, Ngọc Ngọc muốn chơi xích đu.”

Cố Nguyện tỉnh táo trong nháy mắt, anh nhanh chóng rút tay về, đưa tay ra sau lưng, thấp giọng nói: "Không cần, để anh đẩy xích đu.”

Nhiệt độ trong lòng bàn tay đột nhiên rút lui, Cố Cẩn Ngọc khó hiểu nhìn Cố Nguyện.

Cậu không thể hiểu tại sao anh trai xấu xa này không muốn ngồi lên, mà nói giúp cậu đẩy xích đu. Trong tri thức có hạn của Cố Cẩn Ngọc, đẩy xích đu rất không vui, ngồi ở trên xích đu chơi mới là vui vẻ nhất.

Nhưng mà trước mặt cậu là anh trai xấu xa, không có lựa chọn ngồi ở trên xích đu chơi với cậu, mà là nói giúp cậu đẩy xích đu.

Cố Cẩn Ngọc vịn dây thừng bên cạnh xích đu: "Đẩy không thú vị đâu.”

“Thú vị". Cố Nguyện rũ mắt nhìn chân mình, giọng nói của anh bình thản hơn rất nhiều, khiến Cố Cẩn Ngọc nghe cảm thấy kỳ quái.

Cố Cẩn Ngọc tự mình lắc lắc xích đu, cậu ngồi một mình trên xích đu, nhìn anh trai xấu xa cúi đầu, đột nhiên cảm thấy anh trai xấu xa này thoạt nhìn có chút đáng thương.

Giống như chị Chanh Tử trong viện, Cố Cẩn Ngọc còn nhớ dì từng nói, chị Chanh Tử không được người nhà thích mà bị vứt ra ngoài. Chị Chanh Tử vừa mới vào viện cũng giống như anh trai xấu xa này, luôn làm chút chuyện mà chính bọn họ cũng không thích.

Cố Cẩn Ngọc có thể nhìn ra Cố Nguyện không phải thật sự thích đẩy xích đu, tựa như chị Chanh Tử cũng không thích tặng kẹo của mình cho em trai. Nhưng Cố Cẩn Ngọc cũng không hiểu, nếu như không thích làm như vậy, vì sao còn muốn nói những lời không thích này.

Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ không thể hiểu được, cậu ngồi ở trên xích đu, mà Cố Nguyện đã vòng qua xích đu, cẩn thận đẩy xích đu lắc lư về phía trước.

Xích đu lắc lư rất thú vị, Cố Cẩn Ngọc ngồi một lát, bắp chân theo xích đu giơ lên vui vẻ lắc lư, nhưng đáy lòng cậu không vui lắm.

Đột nhiên, cậu không để ý xích đu lắc lư, bắt lấy khe hở bò xuống.

Cố Nguyện bị động tác đột nhiên của Cố Cẩn Ngọc làm cho hoảng sợ, cũng may phản ứng kịp thời bắt được xích đu, thẳng đến khi nhìn thấy Cố Cẩn Ngọc an toàn rơi xuống đất mới yên tâm.

Anh vốn định xụ mặt giáo dục em trai không thể như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Cố Cẩn Ngọc nào biết mình suýt chút nữa đã bị giáo dục, cậu đạp chân ngắn cũng chạy đến sau xích đu, sau đó dưới sự mờ mịt của Cố Nguyện hai tay giữ chặt cánh tay Cố Nguyện.

"Em trai..." Cố Nguyện không biết Cố Cẩn Ngọc muốn làm gì, nhưng sợ em trai bị thương, vẫn thuận theo em trai đi về phía trước.

Sau đó anh bị Cố Cẩn Ngọc thất tha thất thểu kéo đến trước xích đu.

“Anh ngồi". Cố Cẩn Ngọc đổi thành đẩy, đẩy Cố Nguyện ngồi lên xích đu, sau đó mình cũng bò sang bên kia xích đu ngồi xuống.

Hai đứa nhỏ cùng nhau ngồi ở trên xích đu, xích đu vốn còn có thể đong đưa chợt không lắc nổi nữa.