Chương 8

“Ngọc Ngọc nói với mẹ, tại sao phải cắn anh Cố Nguyện?”

“Anh trai, xấu xa". Cố Cẩn Ngọc cố sức tổ chức ngôn ngữ, "Ngọc Ngọc ngủ, lúc Ngọc Ngọc ngủ anh trai bắt nạt Ngọc Ngọc.”

Việt Thanh Sương sửng sốt.

Cố Nguyện cũng mở to hai mắt, anh sốt ruột nói: "Con không có.”

Cố Lăng cũng bị lời Cố Cẩn Ngọc nói làm ngây ngẩn cả người, ông vỗ vỗ bả vai Cố Nguyện trấn an trước.

Sợ chiều cao của mình quá áp bức, ông ngồi xổm xuống hỏi Cố Cẩn Ngọc: "Anh trai bắt nạt Ngọc Ngọc như thế nào?”

Cố Cẩn Ngọc chớp chớp mắt, lông mày nhỏ tinh xảo đều nhíu lại, tựa hồ là không biết nên nói như thế nào.

"Chính là ngủ, sau đó Ngọc Ngọc đẩy anh trai, sau đó, sau đó... Ngọc Ngọc bị bỏ."

Trẻ con không có logic, lời nói bừa bãi của Cố Cẩn Ngọc, cho dù là ai cũng nghe không hiểu.

Nhưng Việt Thanh Sương hiển nhiên rất có kiên nhẫn, bà tiếp tục hỏi: "Ngọc Ngọc đẩy anh trai như thế nào? Không phải anh trai bắt nạt Ngọc Ngọc sao?

Cố Cẩn Ngọc phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, tức giận nói: "Mẹ thích anh trai, không thích Ngọc Ngọc.”

“Cho nên anh trai bắt nạt Ngọc Ngọc.”

Lúc này, Cố Quan Nam đã dùng điện thoại di động tra camera trong nhà. Anh lắc đầu với ba, ý bảo Cố Nguyện không đến phòng Cố Cẩn Ngọc.

Cố Lăng: "Đây là nằm mơ?”

Ông không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thấy nghĩ như vậy thì ngược lại có thể giải thích hết thảy vì sao phát sinh.

Chỉ là......

Cố Lăng trầm ngâm một lát, hỏi Cố Cẩn Ngọc: "Vì sao mẹ thích anh trai không thích Ngọc Ngọc, là có người nói như vậy với Ngọc Ngọc sao?”

Cố Cẩn Ngọc mở to hai mắt, khổ sở gật đầu.

Rốt cuộc biết được chân tướng sự tình, Việt Thanh Sương ngược lại đau lòng muốn chết.

Mất đi Cố Cẩn Ngọc vẫn luôn là thứ đau đớn nhất trong lòng Việt Thanh Sương, lúc này nghe được Cố Cẩn Ngọc nói mình bị bỏ rơi, mặc dù là nằm mơ, lại làm cho Việt Thanh Sương cảm thấy là mình thất trách, mới làm cho Cố Cẩn Ngọc nghĩ như vậy.

Bà ôm Cố Cẩn Ngọc ngồi ở bên giường, cúi đầu hôn lên mặt Cố Cẩn Ngọc.

“Mẹ sẽ không vứt bỏ Cố Cẩn Ngọc, mẹ sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ Ngọc Ngọc của chúng ta". Tháo lens xuống, Việt Thanh Sương lộ ra màu sắc nguyên bản của con ngươi.

Đôi mắt màu nâu nhạt giống Cố Cẩn Ngọc, bởi vì ánh đèn quá sáng, thoạt nhìn giống như đôi mắt vàng.

Cố Cẩn Ngọc ngoan ngoãn hôn lên mặt Việt Thanh Sương.

“Mẹ sẽ không vứt bỏ Ngọc Ngọc sao?”

“Mẹ sẽ không phạm sai lầm nữa". Việt Thanh Sương hít sâu một hơi, vành mắt cũng hơi ửng đỏ.

Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên vươn ngón tay về phía Việt Thanh Sương.

“Vậy mẹ phải ngoắc ngoắc với Ngọc Ngọc, không được lừa Ngọc Ngọc.

Ngón tay lớn hơn Cố Cẩn Ngọc rất nhiều ôm lấy ngón tay nhỏ của Cố Cẩn Ngọc.

Cố Cẩn Ngọc nũng nịu nói: "Mẹ và Ngọc Ngọc ngoắc ngoắc, một trăm năm không được thay đổi.”

Việt Thanh Sương nín khóc cười: "Được, một trăm năm không thay đổi.”

Cố Cẩn Ngọc bị Việt Thanh Sương ôm trở về phòng tiếp tục ngủ, đều là vợ chồng, cũng không cần thương lượng, Cố Lăng tự nhiên biết mình cần ở lại dỗ một đứa bé khác.

Chỉ là......

Cố Lăng quay đầu nhìn Cố Nguyện ngồi trên giường buồn bực không lên tiếng, trong lòng khẽ thở dài.

Ông vào phòng tắm lấy khăn mặt làm ướt, sau đó lau mặt cho Cố Nguyện.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, cái gì Ngọc Ngọc cũng không hiểu.”

Cố Cẩn Ngọc không hiểu, nhưng Cố Nguyện lại biết đây là chuyện gì xảy ra.

Là em trai nằm mơ, mơ thấy mình bắt nạt em trai.

Sau khi biết điều này, Cố Nguyện không tức giận vì hiểu lầm của em trai, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Khăn mặt rời khỏi mặt, Cố Nguyện ngẩng đầu nhìn Cố Lăng, hỏi ông: "Là em trai hiểu lầm sao?”

Cố Lăng nói: "Đúng, không biết là em trai nằm mơ cái gì, hiểu lầm con rồi.”

Cố Lăng nói như vậy, lại rất đau đầu làm sao cân bằng Cố Nguyện và Cố Cẩn Ngọc.