Chương 2

Hoàn cảnh hiện tại của nguyên chủ phần lớn là do người quản lý tên Trương Nặc gây ra.

Để việc nguyên chủ hắc hóa hợp lý hơn, tác giả đã miêu tả cuộc đời của thiếu gia thật vô cùng bi thảm: bị bỏ rơi vào cô nhi viện từ khi mới sinh, bị đuổi khỏi cô nhi viện khi 15 tuổi.

Sau khi trải qua hàng loạt khó khăn, vất vả lắm cậu ấy mới thi đỗ vào trường đại học mơ ước, nhưng vì cần kiếm tiền trang trải cuộc sống nên bị công ty giải trí lừa đảo ký hợp đồng bán thân, thậm chí bị công ty ép buộc nghỉ học để bóc lột sức lao động.

Do không mang lại lợi nhuận cho công ty, thiếu gia thật bị sa thải sau chưa đầy nửa năm.

Sau đó, cậu ấy phải làm lụng vất vả kiếm sống, thu nhập ít ỏi, chỉ đủ duy trì sự sống.

Cuối cùng, do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, cậu ấy qua đời sau một đêm thức trắng vì lý do tương tự như Trình Thời.

Nhìn chung, thiếu gia thật rõ ràng là một người đáng thương, không hề độc ác như miêu tả trong cốt truyện.

May mắn thay, Trình Thời kiếp trước là diễn viên l*иg tiếng, nên kiếp này cậu vẫn có thể dùng kỹ năng này để kiếm sống

Tuy nhiên, khi nghĩ đến bài hát gốc suýt chút nữa được phát hành kiếp trước, cậu lại cảm thấy buồn bã.

Cuộc sống vốn có sướиɠ có khổ, hoàn cảnh hiện tại tuy có khó khăn, nhưng Trình Thời lại rất hài lòng với thiếu gia thật đang bị bỏ mặc này. Cậu mong rằng những con người và sự việc rắc rối kia sẽ không bao giờ đến quấy rầy cậu trong kiếp này nữa.

Nhưng đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người, sau một năm sống bình yên, Trình Thời bị Trương Nặc làm phiền.

Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, tiếp theo là một tin nhắn trên điện thoại: "Mở cửa." Trình Thời cau mày, hiểu rằng mình không thể trốn tránh được.

Mùa hè ở Đồng Thành rất nóng, cũng rất ẩm, khi đứng chờ ở cửa, Trương Nặc vì không nhận được bất kỳ phản hồi nào, tâm trạng căng thẳng của anh ta đã đạt đến đỉnh điểm.

Ngay lúc Trương Nặc không thể chịu đựng nữa và sắp gọi điện để yêu cầu mở cửa, "cạch" một tiếng, cửa chống trộm được mở từ bên trong, làn không khí mát lạnh thoáng ra ngoài.

Sau đó, một cái đầu nhô ra.

Kể từ một năm rưỡi trước, từ khi Trương Năc để Trình Thời tự do, đây là lần gặp nhau đầu tiên của họ.

Hình ảnh của Trình Thời đã phai nhạt trong ký ức của Trương Nặc từ lâu, anh ta chỉ nhớ rằng người kia rất gầy, da màu vàng nhạt, tóc khô xơ, toàn bộ người như một người bệnh, ngoại trừ khuôn mặt, mọi thứ còn lại hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nhưng lúc này, mái tóc đen bóng của chàng trai phía sau cửa, làn da trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn, toàn bộ người dễ thương và mềm mại.

Thật tiếc, đôi mắt bị che khuất bởi kính mắt màu đen, điều này lại khơi gợi sự tò mò của người khác muốn nhìn rõ hơn về gương mặt của chàng trai.

Sự thay đổi của Trình Thời quá lớn, Trương Nặc trừng mắt một chút, vẽ ra một nụ cười giả dối, thử gọi người kia một tiếng: "Trình Thời?"

Chàng trai nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, chỉ là nhìn chăm chú qua kính mắt màu đen vào người quản lý cũ của mình.

Nụ cười trên khuôn mặt Trương Nặc càng trở nên sâu hơn, anh ta không ngờ sau hơn một năm không gặp mà cậu bé này lại trở nên đẹp như thế.

Nhưng điều này cũng tốt, khi cậu trở lại sẽ làm cho chủ đề nóng hơn.