Chương 7

Bình luận đủ kiểu chế nhạo, thỉnh thoảng có một số từ ngữ xúc phạm xuất hiện.

Sở dĩ khán giả kiêu ngạo, khinh thường Trình Thời thế này, phần lớn là do ê-kíp chương trình tạo cho khán giả cảm giác Trình Thời không hề quan trọng.

Đúng lúc bàn tán ngày càng bùng nổ, một nhân vật mới bất ngờ xuất hiện trong camera.

Trong màn ảnh, một chàng trai trẻ xuất hiện với chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đỏ rộng rãi. Máy ảnh có độ phân giải rất cao, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng trên áo sơ mi màu đỏ cỏ một lớp hoa văn không rõ ràng. Phía dưới là chiếc quần đùi đen rộng thùng thình, để lộ bắp chân trắng nõn.

Tay cầm một chiếc vali màu đen trên tay trái, ăn mặc như thể đang đi nghỉ ở bãi biển.

Người quay lưng về phía máy quay, khán giả không thể nhìn thấy mặt người đó.

[Ấy? Đây là ai?]

[Tổng cộng chỉ có sáu vị khách, đây chắc chắn là vị khách bí ẩn chưa được công bố!]

[Đây là nghệ sĩ nào vậy?]

[Vãi! Nhìn chân kìa, ăn gì mà trắng thế!]

[Làn da so với mấy người ngồi trên ghế sofa quả thực không cùng một sắc độ!]

[Chỉ cần nhìn lưng cũng biết anh chàng này chắc hẳn là một đại soái ca!]

[Doãn Nhạc và Vinh Nhất Nhất đã đủ trắng rồi, nhưng người này trắng đến phát sáng]

[Ba giây, tôi muốn tất cả thông tin về người này!]

Trong lúc khán giả đang bàn tán xôn xao, Trình Thời đột nhiên quay người lại, đối mặt với camera đã được bố trí sẵn.

Cứu mạng! Vừa rồi bốn người đang ngồi nhìn chằm chằm cậu như muốn ăn thịt cậu vậy, đặc biệt là người đàn ông đeo kính ngồi bên trái.

Trình Thời hơi rùng mình, nhịp thở ngày càng nhanh hơn, mặc dù cậu đang đeo kính râm nhưng toàn thân vẫn cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

Dù quay lưng về phía mọi người nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa phía sau mình.

Xin đấy, nhìn chằm chằm vào người khác như vậy rất vô duyên!

Nhưng Trình Thời không biết, lúc này ánh mắt của khán giả bên kia màn hình càng mãnh liệt hơn!

Trình Thời bây giờ mới mười chín tuổi, dáng người chỉ như học sinh cấp ba, khuôn mặt cũng giống vậy. Mái tóc đen hơi dài được tạo kiểu rẽ ngôi. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi để lộ cổ và xương quai xanh, thậm chí có thể nhìn thấy một nốt ruồi đỏ trên xương đòn.

Chỉ là đôi mắt được đeo kính râm nên không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, điều này thực sự càng khơi dậy sự tò mò của khán giả.

Đôi môi mỏng của chàng trai mím chặt, khiến cậu trông lạnh lùng hơn rất nhiều.

[Thật trong trẻo, cảm thấy có vẻ rất ngoan...]

[Mị thề mị không kích động!]

[Từ khi nào giới giải trí có một em trai trắng xinh như này vậy? Ờm, nhìn…mlem quá!]

[Anh chàng này thực sự phù hợp với gu bạn trai của tuii!]

Hiện trường hơi yên tĩnh, Trịnh Hòa ở phía sau nhìn màn hình trong camera, hơi cau mày.

Nhưng sau khi nhìn thấy số liệu phía sau không những không giảm do sự xuất hiện của chàng trai trẻ mà còn tăng lên, lông mày của anh ta mới giãn ra.

Anh ta liên lạc với người dẫn chương trình thông qua tai nghe.

Ngẫm lại hai mươi bảy năm cuộc đời, anh ta chỉ có suốt ngày ăn chơi nhảy múa, Nhưng một tháng trước, ước mơ được sống ăn hại của anh ta hoàn toàn bị dập tắt.

Người bạn tốt của anh ta không biết nổi khùng nổi điên cái gì, bắt buộc anh ta phải đảm nhận chương trình tạp kỹ này, anh ta thì quay được cái quần gì, đành phải cắn răng giữ nguyên đạo diễn làm phó đạo diễn, còn anh ta trở thành đạo diễn bù nhìn.

Ban đầu, Trịnh Hòa chỉ nghĩ tới chơi chơi, nhưng bây giờ anh ta đã thay đổi quyết định rồi, số liệu tốt như vậy, có lẽ đây sẽ trở thành kiệt tác của anh ta trong tương lai.

Đến lúc đó, anh ta sẽ có thể kiêu ngạo trước mặt anh trai mình một lần!