Chương 16

"Đợi cậu nổi tiếng, chúng ta sẽ giúp Lâm Cảnh Ảnh Nghiệp phục hưng, đạp chết đám kẻ thù đang chực chờ hạ bệ chúng ta."

Thời Phỉ đỏ mặt: "Tôi sẽ cố gắng."

Chú họ đừng có kể những chuyện này với Tổng giám đốc Tần nữa chứ!

Tần Thanh Chu thấy mục tiêu của mình đã đạt được, nên không nói thêm gì nữa, để mọi người rời khỏi văn phòng.

Hắn có hai mục tiêu cần đạt được.

Một là nâng cao vị thế của Thời Phỉ trong công ty, thông báo với mọi người rằng dù có cạnh tranh nội bộ cũng không được động đến Thời Phỉ.

Hai là cho Thời Phỉ biết rằng, tất cả sự quan tâm và ưu ái của hắn dành cho anh ấy đều là vì lão Chu, nhằm xóa tan sự đề phòng của Thời Phỉ.

Mọi người rời đi xong, Tần Thanh Chu như một cục slime tan chảy, thả người bẹp xuống bàn từ trên ghế.

Hắn duỗi tay nằm dài trên bàn, thở hổn hển: "Trời ơi, căng thẳng chết đi được."

Thời Phỉ: "???"

Hệ thống gấu trúc: "???"

Hệ thống gấu trúc dùng móng nhỏ đẩy Thời Phỉ: "Ông chủ của cậu... có vấn đề gì à?"

Tần Thanh Chu vươn vai, cởϊ áσ khoác vest vứt lên bàn làm việc, rồi tháo vài cúc áo sơ mi, để lộ làn da trắng mịn của l*иg ngực.

"Làm tổng giám đốc thật không phải chuyện dễ dàng. Nhìn thấy tôi là tổng giám đốc mới, cậu có bị giật mình không?" Tần Thanh Chu cười gian xảo như thể vừa thực hiện một trò đùa thành công: "Hôm qua tôi không nói cho cậu, chỉ để dọa cậu một phen thôi."

Thời Phỉ mặt không biểu cảm: "Đúng là bị giật mình."

Tần Thanh Chu đứng dậy, bước đến bên Thời Phỉ, vỗ nhẹ vào vai anh.

Hắn vừa vỗ ngay vào chỗ hệ thống gấu trúc đang ngồi, khiến nó nhanh chóng nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Chu với vẻ mặt đầy tò mò.

"Để tôi tự giới thiệu lại. Gia đình tôi có chút giao tình với lão Chu. Lần này, nhà tôi đẩy tôi ra ngoài tự lập, sau khi biết chuyện, lão Chu đã liên lạc với tôi, bảo tôi mua lại công ty của ông ấy để chăm sóc cho nhân viên dưới trướng."

Tần Thanh Chu cúi mặt đầy uể oải.

"Tôi chưa từng làm tổng giám đốc, lão Chu nói cậu là học đệ của tôi, có chuyện gì cậu sẽ giúp tôi. Học đệ à, tổng giám đốc nửa vời này phải dựa vào cậu rồi."

Thời Phỉ: "Học đệ?"

"Tôi từng học trao đổi một năm ở Đại học Yến Kinh." Tần Thanh Chu nói: "Không nói chuyện này nữa, chuẩn bị đi, chúng ta đi thăm lão Chu. Lão Chu ngoài mặt thì cứng rắn, nhưng trong lòng rất nhớ cậu. Dù luôn nói không cần cậu đến thăm, nhưng chúng ta sẽ cho ông ấy một bất ngờ."

Thời Phỉ mặc dù đầy nghi ngờ, nhưng thực sự rất muốn thăm chú Chu. Chú Chu luôn không cho anh đến, thậm chí còn không nói tên bệnh viện.

Gặp chú Chu, có lẽ anh sẽ hiểu rõ hơn về Tần Thanh Chu.

Tần Thanh Chu trong lòng thầm reo lên chiến thắng. Trên đường đến lấy xe, hắn đã gửi tin nhắn cho lão Chu, dặn ông đừng nói hớ.

Trước mặt lão Chu, hắn đã nói mình là học trò của cha mẹ Thời Phỉ, sau khi biết chuyện của Thời Phỉ, hắn đặc biệt trở về nước để giúp đỡ.

Nhưng với tính cách của Thời Phỉ, anh sẽ không dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ của người khác. Vì vậy, hắn hy vọng lão Chu có thể giúp hắn giấu kín, giả vờ rằng họ chỉ là bạn tri kỷ.

Chiêu này có thể gọi tắt là "lừa cả hai đầu."

Tần Thanh Chu sờ cái đầu to đầy trí tuệ của mình, cảm thấy vô cùng tự mãn.

——————

Tần Thanh Chu đã có bằng lái xe ở trong nước và mua được một chiếc xe thể thao rất đẹp.

Thời Phỉ ngồi trong xe, thót tim nhìn Tần Thanh Chu lái xe sát vạch giới hạn tốc độ, phiêu lưu và phóng nhanh về đích, khiến anh có chút chóng mặt.

Nếu anh quen Tần Thanh Chu hơn chút nữa, có lẽ anh đã đạp hắn ra khỏi ghế lái để tự mình lái xe rồi.

Lão Chu dưỡng bệnh trong một biệt thự ngoại ô.

Khi Tần Thanh Chu đến nơi, lão Chu đã đứng chống gậy chờ sẵn ở cửa.

Vừa nhìn thấy Thời Phỉ, lão Chu liền xụ mặt mắng: "Sao cháu lại đến đây? Chú đã nói là chú không sao, cháu đã hoàn thành khóa đào tạo của mình chưa? Người trẻ tuổi phải tập trung vào sự nghiệp!”

Thời Phỉ vội vàng cười, xoa dịu tình hình: "Thầy dạy khóa đào tạo diễn xuất của cháu có việc, nên cho cháu nghỉ nửa tháng. Cháu không làm trễ nải công việc đâu, chú Chu cứ yên tâm. Chân chú vẫn ổn chứ? Để cháu đỡ chú."

Chú Chu với vẻ mặt khó chịu đưa tay ra để Thời Phỉ đỡ, sau đó quay sang nói với Tần Thanh Chu: "Thanh Chu à, thằng cháu này của tôi vừa lười vừa ngốc, phải nhờ cậu chăm sóc nó rồi. Nếu nó có làm gì không tốt, cậu phải nói ngay với tôi, tôi sẽ dạy dỗ nó."

Thời Phỉ vừa bị nói lười vừa ngốc: "..." Được rồi, giờ thì anh tin rằng chú Chu và Tần tổng thật sự rất thân quen.

---

Lão Chu trước khi bị đánh bại trong sự nghiệp đã làm mưa làm gió trong giới giải trí, diễn xuất của ông tất nhiên không kém.

Ông cứ liên tục lải nhải phàn nàn với Tần Thanh Chu về việc Thời Phỉ vừa ngốc vừa lười, không có chí tiến thủ nhưng lại cứng đầu, giống hệt như một ông bố già khó chịu nhưng vẫn yêu thương con mình.