Chương 5.3: Tổ đội thành công (3)

Khi nói những lời trên, trong lòng Thời Cẩn hơi thấp thỏm.

Hiểu biết của cậu đối với Phong Cữu cũng rất hời hợt, dường như người này tự đặt bản thân vào trong một pháo đài sắt thép, người khác chỉ có thể đứng bên ngoài bức tường thành dày đặc, gõ cửa từng cái một.

Cậu rất sợ mình gõ không ra.

Cậu sợ đời này Phong Cữu chết ở sâu trong rừng cây.

Buổi chiều, trong phòng khách biệt thự, tiếng nói mềm nhũn nhỏ nhẹ kèm thêm chút bất an và thấp thỏm rơi vào trong tai Phong Cữu, Phong Cữu đột nhiên cảm thấy ngưa ngứa.

Cảm giác ngưa ngứa này xuôi theo lỗ tai chui vào trong lòng, quanh quẩn nơi l*иg ngực anh.

Phong Cữu liếʍ liếʍ bờ môi khô ráp, anh không phải chưa từng có đồng đội, nhưng anh chưa từng thấy người nào giống như Thời Cẩn.

Ánh mắt nhìn anh tựa như được ngâm trong một tầng nước dịu dàng, trong đó xen lẫn loại cảm giác anh không hiểu, rơi thẳng vào trong mắt anh.

Giống như một chú nai con nhảy nhót quanh người anh, dùng khuôn mặt mềm mại nhất cọ cọ vào khôi giáp của anh.

Ma xui quỷ khiến, Phong Cữu lại dời tầm mắt, không tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cậu nữa.

Một lát sau, anh vươn một tay ra, cầm một miếng thịt bò khô trong tay Thời Cẩn, nhét vào trong miệng.

“Ngày mai.” Phong Cữu nghe thấy chính mình đang nói: “Chúng ta cùng đi báo cáo.”

——

Ngày diễn tập quân sự, cậu hai Thời và Thời Dược thức dậy từ rất sớm, sắp xếp ổn thỏa rồi ra cửa trường học tìm đồng đội của mình.

Sau khi Thời Cẩn tuyên bố rời đội, cậu hai Thời lập tức tìm hai người khác tổ đội —— nói đùa, anh ta đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Thời, chẳng lẽ còn thiếu đồng đội sao?

Vốn dĩ lúc tổ đội, cậu hai Thời có thể trực tiếp tìm ba người, nhưng quỷ thần xui khiến, anh ta không tìm người thứ ba, chỉ tìm hai người.

Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là đội ngũ bốn người, có một chỗ trống.

“Anh hai, anh nói xem, anh ba có thể tìm được đội ngũ mới không?” Lúc đi báo cáo, Thời Dược đi theo sau lưng cậu hai Thời, vô cùng lo lắng nói: “Em sợ anh ba nhất thời tức giận, tìm người khác góp cho đủ, nếu như đội ngũ ở chung không hợp, rất dễ xảy ra tình huống bất trắc.”

Dừng một chút, Thời Dược lại nói: “Hay là chúng ta đi tìm anh ba gọi anh ấy trở về? Dù sao chúng ta cũng còn một vị trí trống, em không sao cả, anh không cần để ý đến em.”

Thật ra trong lòng cậu hai Thời đã loáng thoáng có suy nghĩ như vậy, nhưng bị Thời Dược nói kiểu này, anh ta lập tức từ chối.

“Sao có thể?” Cậu hai Thời mạnh mẽ khí phách nói: “Anh không thể nào cho cậu ta về đội, cậu ta vừa ức hϊếp em xong, cậu ta không xin lỗi, anh tuyệt đối không tha thứ.”

Khi nói chuyện, mấy người cậu hai Thời đã đến trước cổng trường.

Rất nhiều phi thuyền đậu trước cửa trường học, bọn họ sẽ ngồi lên phi thuyền do trường học sắp xếp, tại thời gian đã được thống nhất, đồng thời nhảy vọt sang tinh cầu khác, hoàn thành một lần diễn tập quân sự, giành lấy thành tích xuất sắc trở về, mở ra cánh cửa mới cho cuộc đời mình.

Cậu hai Thời hăng hái ngẩng đầu nhìn, vừa đi tới cổng trường, xa xa đã nhìn thấy ba người Thời Cẩn sóng vai đi đến phi thuyền, quét quang não tiến vào phi thuyền.

Hở? Sao lại là ba người!

Cậu hai Thời kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia, ngoại trừ bất ngờ khϊếp sợ ra, còn mơ hồ có chút căm giận khi bị đào góc tường.

Ngoài miệng anh ta đuổi Thời Cẩn cút đi, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, cảm thấy sớm muộn gì Thời Cẩn cũng trở về đội ngũ.

Trừ đội ngũ bọn họ, Thời Cẩn còn có thể đi đâu chứ?

Ai có thể ngờ rằng, vậy mà Thời Cẩn thật sự dám tổ đội với người khác!

Loại tổ đội tạm thời này có thể kiếm được nhân vật lợi hại nào? E rằng chỉ là đầu thừa đuôi thẹo không ai thèm.

Diễn tập quân sự không phải tập luyện thông thường, trước khi đi bọn họ đều phải ký thỏa thuận đặc biệt, cho dù chết cũng không oán hận.

Bọn họ sẽ bị ném xuống một tinh cầu hoàn toàn xa lạ kèm theo những mối đe dọa nhất định, trong lúc đó xảy ra chuyện gì đều không thể nào biết được, hằng năm đều có rất nhiều sinh viên xảy ra chuyện chẳng lành.

Thời Cẩn không sợ chết trong diễn tập quân sự sao?

Một ngọn lửa xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, cậu hai Thời cười khẩy một tiếng.

Tạm thời tổ đội với người không đáng tin, sớm muộn gì Thời Cẩn cũng sẽ nhận ra sai lầm của mình.

Đến lúc đó, trái lại anh ta cũng muốn nhìn xem Thời Cẩn chỉ dựa vào một đội ngũ tạm thời đấu với anh ta như thế nào!