Chương 6.3: Cậu có nợ nần cần tính toán (3)

Khoảng cách càng gần, lớp filter đẹp đẽ do trời xanh mây trắng mang lại bị bóc đi, thực sự nhìn thấy thành phố sau thảm họa cùng với những nguy hiểm rình rập trong bóng tối, khiến Trần Sơn cũng phải ngừng động tác nhai nuốt thịt bò khô, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.

Phong Cữu phía sau càng không cần phải nói —— Thời Cẩn không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được luồng ý chí chiến đấu sục sôi ở sau lưng.

Thời Cẩn xác định điểm cao nhất của thành phố, khi chậm rãi hạ xuống còn thầm nghĩ, cậu nhất định phải kiểm soát chặt chẽ thời gian ra ngoài chém gϊếŧ của Phong Cữu và những nơi Phong Cữu đi đến, nếu không rất có thể Phong Cữu lại rơi vào nguy hiểm.

Khi Thời Cẩn hạ xuống, Phong Cữu đã đứng dậy, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Máy bay chiến đấu đang hạ xuống tầng cao nhất của một tòa nhà, có lẽ bởi vì là tầng cao nhất nên mặc dù có dấu vết ăn mòn của sương gió, nhưng cũng không có dấu vết chém gϊếŧ, hơn nữa cách đó không xa cũng là lối đi từ tầng cao nhất xuống dưới, bốn phía treo lơ lửng giữa trời, chỉ có một con đường duy nhất.

Là nơi dễ thủ khó công, tiện để ẩn nấp.

Phong Cữu liếc mắt nhìn Thời Cẩn đang thao tác.

Thời Cẩn quả thực giống như bản thân cậu đã nói, là một đồng đội không tệ.

Nếu như hôm nay người điều khiển máy bay chiến đấu là anh, dựa vào tinh thần lực nóng nảy của anh, đoán chừng sớm đã rơi xuống rồi.

Anh vừa nghĩ đến hai chữ ‘rơi xuống’, xa xa đã nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu xông thẳng về phía bọn họ.

Chiếc máy bay chiến đấu này có ý tưởng tương tự với bọn họ, vốn muốn hạ xuống một tòa nhà khác, bởi vì khoảng cách giữa hai tòa nhà rất gần, đồng thời trước khi máy bay chiến đấu chưa hạ xuống thì không thể công kích lẫn nhau, cho nên Thời Cẩn cũng không quá để ý.

Nào ngờ bọn họ lại đột nhiên đâm tới.

Máy bay chiến đấu của đối phương đã lái hết tốc lực, dường như có thể nghe thấy tiếng động cơ ù ù do tốc độ quá nhanh, mà Thời Cẩn bên này đã bắt đầu giảm tốc độ hạ xuống, cách mặt đất chỉ còn khoảng bảy tám mét!

Căn bản không tránh được!

Va chạm ở mức độ này không chỉ phá hủy hai chiếc máy bay chiến đấu, mà còn trực tiếp tạo thành công kích mang tính hủy diệt đối với sinh viên ngồi trong máy bay chiến đấu, thậm chí có thể tử vong tại chỗ.

“Nguy hiểm!” Mà bản thân Thời Cẩn cũng nhanh chóng nhận ra điều này, trong một giây ngắn ngủi cậu đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất.

“Nhảy khỏi máy bay!”

Từ bỏ vật tư, từ bỏ kho độc lập, ba người chạy ra cửa máy bay chiến đấu, Phong Cữu kéo mở cabin, trở tay vơ được Thời Cẩn vừa chạy tới, lập tức lao xuống, trực tiếp nhảy khỏi máy bay chiến đấu, lúc này bọn họ cách mặt đất khoảng năm mét.

Trần Sơn theo sát phía sau, cậu ta vừa nhảy khỏi máy bay chiến đấu, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, ba người lăn mấy vòng trên mặt đất mới vội vàng đứng dậy xem xét tình huống.

Trạng thái của Thời Cẩn là kém nhất, cậu là lính quân y, sức chiến đấu và sức phòng ngự vốn yếu ớt, nếu như không phải Phong Cữu tóm lấy cậu, trong lúc vội vàng chắc chắn cậu sẽ bị thương, nhưng bây giờ cũng không tốt hơn là bao, mặc dù khi rơi xuống đất Phong Cữu đã che chở cậu, nhưng vẫn khó tránh được va chạm, sau khi rơi xuống xương cốt cả người đau nhức, vừa hít sâu một hơi, lại nghe thấy Trần Sơn hét lớn.

“Thời Cẩn! Đây không phải là anh cậu sao? Cái thứ quái quỷ gì không biết, nơi này lớn như vậy mà bọn họ vẫn đâm phải chúng ta!”

Hai mắt Thời Cẩn choáng váng, lính quân y yếu ớt khó khăn lắm mới điều hòa hơi thở, khi mở mắt nhìn sang, đã nhìn thấy cậu hai Thời ôm lấy Thời Dược sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lo sợ rơi xuống đất, một lát sau, lại có hai người từ trong buồng phi cơ bị đâm cháy lăn ra.

Một người hôn mê không rõ sống chết, một người đã bị thương nặng, đứng cũng không vững, liều mạng kéo lấy người bị hôn mê kia ra khỏi máy bay chiến đấu đang bốc cháy.

Chính là hai người tạm thời tổ đội với cậu hai Thời.

Thời Cẩn ho khan một tiếng, nhìn về phía máy bay chiến đấu đã bốc cháy, về cơ bản là mất sạch vật tư bên trong, hơn nữa còn có nguy cơ xảy ra vụ nổ thứ hai, bọn họ nên lập tức rời đi.

Nhưng mà, trước khi rời đi, cậu còn nợ nần cần tính toán.

Vô duyên vô cớ đâm vào máy bay chiến đấu của bọn họ, không thể nào cứ bỏ qua cho cậu hai Thời như vậy.

——

“Mẹ nó, xảy ra chuyện quái gì đây!” Lúc rơi xuống đất, trên mặt cậu hai Thời ngập tràn giận dữ, nhưng Thời Dược trong ngực run lên, anh ta lập tức thay đổi nét mặt.

“Thời Dược đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.” Cậu hai Thời vỗ lưng cậu ta, nhỏ giọng nói ra.

“Em điều khiển máy bay xảy ra vấn đề, em, em làm sai rồi.” Thời Dược rưng rưng nước mắt.

“Không sao.” Cậu hai Thời vẫn đang an ủi cậu ta: “Bất trắc là chuyện thường tình, em không làm sai gì cả.”

Khi hai anh em bọn họ đang bày tỏ yêu thương thì đồng đội còn sống sau lưng đã gần như gục ngã, ôm người bạn không rõ sống chết trên mặt đất, gào thét muốn cậu hai Thời lập tức rời khỏi tranh tài và cứu người.

Mà lúc này, Thời Cẩn, Trần Sơn và Phong Cữu đứng dậy, đối mặt với cậu hai Thời và Thời Dược.