Chương 8.2: Thẩm Tùy Phong (2)

Thời Cẩn vội vàng đứng dậy, trước khi đi dặn hai người Cố Thanh Vương Chiêu nằm yên đấy, đừng đi lung tung —— bây giờ sức chiến đấu của hai người bọn là C, ra ngoài chắc chắn xảy ra chuyện, trước khi chưa khôi phục, hai người bọn họ chính là một gánh nặng biết đi, dẫn theo cũng vô dụng, trái lại còn liên lụy.

Mà Phong Cữu cần trợ giúp, cậu chỉ có thể dẫn theo Trần Sơn đi xuống.

Nếu đơn đả độc đấu, đương nhiên Phong Cữu không sợ Thẩm Tùy Phong, nhưng Thẩm Tùy Phong có đồng đội.

Khác với cậu hai Thời, Thẩm Tùy Phong là một đội trưởng xuất sắc, trong đội ngũ của anh ta, tính cả anh ta thì có tổng cộng ba chiến sĩ, hai lính quân y, bầu không khí trong đội vô cùng hòa hợp, ai nấy đều một lòng tin tưởng Thẩm Tùy Phong, trong tình huống năm đánh một, chắc chắn Phong Cữu sẽ gặp bất lợi.

Khi Thời Cẩn dẫn theo Trần Sơn đi xuống mới phát hiện không phải năm đánh một mà là bảy đánh một, cậu hai Thời và Thời Dược vừa chạy mất cũng đang trong đội của Thẩm Tùy Phong, không biết bọn họ gặp nhau lúc nào, cậu hai Thời hung hăng càn quấy chỉ huy đội viên trong đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, Thời Dược thì trốn sau lưng Thẩm Tùy Phong, dường như đang vô cùng lo lắng, duỗi ngón tay ra khẽ níu góc áo của Thẩm Tùy Phong.

Tính cả cậu hai Thời, tổng cộng bốn chiến sĩ vây quanh Phong Cữu, ba lính quân y yểm trợ từ xa, Phong Cữu đã rút quang đao trong tay ra, một đám người rải rác trên mặt đường.

Sau một ngày chỉnh đốn, thời gian sớm đã trôi qua rất lâu, nơi xa là ánh chiều tà dần lặn xuống, ánh mặt trời đỏ rực bao phủ thành phố đổ nát, chiếu lên trên khuôn mặt của chiến sĩ trẻ tuổi, bầu không khí căng cứng, chiến đấu hết sức căng thẳng.

Khi Thời Cẩn vội vã lao tới, Thẩm Tùy Phong hơi sửng sốt một chút.

Anh ta không ngờ Thời Cẩn lại xuất hiện ở chỗ này, càng không ngờ Thời Cẩn sẽ giống như một cơn gió thổi đến, không nói một lời ngăn cản trước mặt Phong Cữu.

Trần Sơn chậm hơn Thời Cẩn, cũng không phải là không đuổi kịp Thời Cẩn, mà là cậu ta đang điều chỉnh trạng thái chiến đấu, cho nên tốc độ mới chậm hơn một chút.

“Anh sao rồi?” Thời Cẩn không rảnh quan tâm đến người khác, trước tiên quan sát Phong Cữu một lượt.

Không bị thương, trạng thái tốt đẹp.

Phong Cữu nhìn Thời Cẩn lo lắng cản trước mặt mình, hồi lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

Trong chiến đấu, vậy mà anh được một lính quân y chắn ở đằng trước.

Một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể, Phong Cữu khẽ cử động tay trái, nhấc một túi văn kiện lên đưa cho Thời Cẩn, tiếp theo bước về phía trước, ngăn Thời Cẩn ở sau lưng mình.

Thời Cẩn khẽ sửng sốt, nhưng vẫn vô thức cất lại.

Mặc kệ thứ Phong Cữu đưa cho là gì, chắc chắn là vật có ích.

Kết quả cậu vừa cất túi văn kiện, lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng hét nôn nóng: “Đưa đây, đó là đồ của tôi!”

Thời Cẩn quay đầu lại, mới phát hiện người vừa hét lên là Thời Dược.

Khuôn mặt vẫn luôn yếu ớt nhợt nhạt của Thời Dược đỏ bừng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm túi văn kiện trong tay Thời Cẩn, dường như sau khi bắt gặp ánh mắt của Thời Cẩn, cậu ta mới nhận ra sự thất thố của mình, lập tức nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mặt trắng bệch, như van cầu mà giật giật tay áo Thẩm Tùy Phong.

Thẩm Tùy Phong vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như thường, ánh mắt lại đã quét một vòng quanh người Thời Cẩn, cuối cùng rơi xuống túi văn kiện trong tay Thời Cẩn.

Anh ta và đồng đội hạ cánh bình thường, máy bay chiến đấu của bọn họ giấu ở nơi cách đó không xa, bọn họ vốn muốn đi xung quanh dò xét một chút, kết quả vừa ra khỏi cửa thì bắt gặp Thời Dược và cậu hai Thời.

Từ trong miệng bọn họ, Thẩm Tùy Phong biết được máy bay chiến đấu của Thời Cẩn và máy bay chiến đấu của Thời Dược va chạm vào nhau, bọn họ tổn thất hai đồng đội, bây giờ đang rất khó khăn.

Không có vật tư, không có đồng đội, chỉ có hai người, trong tinh cầu ô nhiễm này quả thực nửa bước khó đi.

Mặc dù bây giờ bọn họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao Thẩm Tùy Phong và cậu hai Thời, Thời Dược cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, về sau cũng cùng nhau kế thừa gia tộc của mình, giao tình không thể cắt đứt, cho nên Thẩm Tùy Phong vẫn đón nhận bọn họ, đưa bọn họ vào tiểu đội của mình.

Chỉ là không ngờ rằng, Thẩm Tùy Phong dẫn bọn họ ra ngoài quét sạch một tòa nhà cao tầng, dự định làm căn cứ, khi đang lần lượt đánh gϊếŧ người cảm nhiễm ở mỗi tầng lầu, Thời Dược đột nhiên rời khỏi đội ngũ, đi vào trong một gian phòng nào đó, đồng thời còn gặp trúng Phong Cữu.

Thời Dược thét chói tai chạy ra, nói Phong Cữu cướp đồ của cậu ta, cho nên bọn họ mới bao vây Phong Cữu.

Trong lòng Thẩm Tùy Phong rõ ràng, Thời Dược sẽ không vô duyên vô cớ cướp thứ gì của Phong Cữu, cho nên chắc chắn thứ này rất quan trọng.

Mà cậu hai Thời cuồng em trai này lại càng dễ lừa, thậm chí anh ta còn không thèm nghĩ rốt cuộc kia là thứ gì, vừa nghe thấy em trai mình bị cướp đồ đã lập tức muốn gây chiến với Phong Cữu.

Từ đó dẫn đến cục diện trước mắt, bọn họ bảy đánh một, à không, là đánh ba.