Chương 9.1: Hươu con (1)

Cánh của chim ưng dang rộng dài đến hai mét, lúc nhào tới mang theo gió lốc, móng vuốt bén nhọn phản xạ ánh sáng đen nhánh.

Đương nhiên Thời Cẩn sẽ không cứng rắn chống đỡ công kích của chiến sĩ, cậu siết chặt quang đao phòng thân, mượn địa hình để di chuyển.

Ở mặt chiến đấu này Thời Cẩn có sự nhạy bén trời sinh, cậu không giống như những lính quân y khác, chỉ chú trọng vào trị thương và tăng cường cho người khác, mà coi nhẹ năng lực của bản thân mình, thật ra so với trở thành một lính quân y, cậu càng khao khát trở thành chiến sĩ dựa vào thực lực của chính mình để giành thắng lợi hơn.

Mặc dù phụ trợ cũng có tác dụng, nhưng rất khó quyết định cục diện thắng thua, điều đó khiến cậu có loại cảm giác bất an khi phải ký thác thắng lợi lên người người khác.

Tính cách này của cậu được rèn luyện từ khi còn bé ở cô nhi viện, bản thân cô nhi viện giống như một xã hội thu nhỏ, bởi vì tài nguyên khan hiếm, mà đại học cũng không phải giáo dục bắt buộc, cho nên vẫn luôn là một đám người tranh giành một cơ hội được đi học, hơi bất cẩn chút thôi là tài nguyên của cô nhi viện sẽ được cấp cho người khác —— những đứa trẻ khác có người nhà che chở, sinh ra đã có thể đọc sách học tập, nhưng bọn họ thì không, cho nên nhất định phải cố gắng, vậy mới có thể nổi bật so với các bạn đồng trang lứa.

Thân hình linh hoạt mấy lần tránh được phục kích của ưng lớn, bởi vì nơi này là thành phố đổ nát, cho nên xung quanh đều là các công trình kiến trúc dày đặc đan xen, cũng không phải địa hình thích hợp với ưng lớn, cho nên Thời Cẩn nhiều lần thoát khỏi móng vuốt của nó trong gang tấc, thoạt nhìn nguy hiểm, nhưng lại không hề bị thương, ngoại trừ tầng mồ hôi nóng rịn ra trên trán.

Lúc này trên tinh cầu đã sắp vào đêm, sau khi ánh nắng mặt trời cuối cùng bị vô số công trình kiến trúc che khuất, đêm tối sắp ập đến.

Người đầu tiên nhận ra nguy hiểm là lính quân y trong đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, tinh thần thể của người kia là một con cún con dịu ngoan, vốn đứng ở xa xa đằng sau hỗ trợ, mãi đến khi tinh thần thể của cậu ta nhảy dựng lên, điên cuồng sủa về một nơi nào đó.

Lính quân y quay đầu lại, chợt trông thấy một người cảm nhiễm đánh tới.

Toàn thân người cảm nhiễm két đầy vết máu đen đen đỏ đỏ, nhào tới một cách cổ quái và mau lẹ, thoạt nhìn đã không phải người sống, nhưng lại có vẻ bề ngoài của loài người.

Mặc dù đã sớm biết nơi này có người cảm nhiễm, nhưng lính quân y này bỗng nhiên nhìn thấy vẫn khϊếp sợ nhảy vọt lên, rõ ràng tốc độ phản ứng của lính quân y này không nhanh, mãi ba giây sau mới rút đao ra, chém lên trên người người cảm nhiễm.

Cơ thể người cảm nhiễm bắn ra vệt máu màu đen, văng lên trên người lính quân y, may là không bắn vào trong mắt.

Nhưng chỉ một giây sau, xung quanh vang lên vô số tiếng ‘ồ ồ’ cùng với tiếng bước chân nặng nề rơi lên mặt đất.

Thời Cẩn đang trong chiến đấu phân tâm liếc nhìn xung quanh một lượt, từ giữa khe hở nhìn thấy không ít người cảm nhiễm chạy tới —— đa phần đẳng cấp của những người cảm nhiễm này đều ở khoảng BC, nhưng một khi số lượng quá nhiều cũng rất nguy hiểm.

“Trần Sơn, Phong Cữu!” Thời Cẩn nhanh chóng quyết định: “Rút lui.”

Phong Cữu không dừng lại động tác, vẫn đang đánh với hai chiến sĩ trong đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, anh một đánh hai vẫn rất thành thạo, nhưng bước chân lại lùi về sau một chút.

Trần Sơn trước giờ đều nghe lời Thời Cẩn nhất, Thời Cẩn vừa lên tiếng, cậu ta lập tức thở hổn hển rút khỏi chiến đấu chạy về phía sau, cậu hai Thời còn tưởng là Thời Cẩn sợ rồi, hung hăng hùng hổ đuổi theo mấy bước, nhưng anh ta còn chưa kịp trào phúng đã bị Thẩm Tùy Phong kéo tay.

“Người cảm nhiễm tới rồi.” Trong đôi mắt lạnh nhạt của Thẩm Tùy Phong chợt lóe sắc bén, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, phát tín hiệu rút lui với đồng đội.

Đồng đội của Thẩm Tùy Phong vội vàng rút về phía sau, lúc này Phong Cữu mới quay người đuổi theo bước chân của Thời Cẩn.

“Rút lui làm cái gì! Sao phải sợ mấy người cảm nhiễm này? Vừa rồi vì sao cậu không chiến đấu? Thời Cẩn cướp đồ của Thời Dược, chẳng lẽ cậu cứ đứng nhìn như vậy?”

Vừa rồi cậu hai Thời mới bị Trần Sơn đá mấy phát, bực bội vì mình không thể áp đảo Trần Sơn, bây giờ giống như một con trâu rừng bùng nổ, móng guốc đã sắp phá luôn mặt sàn xi măng rồi.

Mấy đội viên vừa gấp rút trở về nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nhất thời trở nên vi diệu, có tức giận, nhưng lại bởi vì hạn chế thân phận mà không thể biểu hiện ra ngoài.

Thẩm Tùy Phong bị tiếng rống của cậu hai Thời làm cho nhíu chặt lông mày, lạnh lùng đón nhận ánh mắt của cậu hai Thời.

Cậu hai Thời vừa chạm vào ánh mắt của Thẩm Tùy Phong, lập tức tỉnh táo hơn chút.