Chương 10.1: Kém người một bậc (1)

Trải qua nghỉ ngơi điều chỉnh trong thời gian ngắn ngủi, Thời Cẩn dẫn Phong Cữu và Trần Sơn trở về tầng hai mươi ba.

Vương Chiêu và Cố Thanh vẫn chờ ở đó, hai người bọn họ rất thức thời, biết lúc này rời khỏi đội ngũ của Thời Cẩn chỉ có con đường chết, cho nên vẫn luôn yên lặng ngồi trong phòng nghỉ ngơi.

Dưới sự điều trị của Thời Cẩn, phải mất ít nhất năm ngày thương thế của bọn họ mới hồi phục, cho nên ít nhất trong năm ngày này, bọn họ sẽ lặng lẽ co mình lại.

Đương nhiên Thời Cẩn sẽ phòng bị bọn họ, mấy công việc lặt vặt nhưng không nguy hiểm như quét tước, dọn dẹp chăn đệm, chuẩn bị ba bữa cơm ăn... đều do bọn họ đi làm, Trần Sơn và Phong Cữu thì luân phiên tuần tra ban đêm, Thời Cẩn tiếp tục nghiên cứu manh mối kia.

Đêm đầu tiên đến tinh cầu này, mỗi người đều khó mà ngủ được, trong văn phòng yên tĩnh, không ai thắp đèn, sợ ánh đèn sẽ hấp dẫn người cảm nhiễm, trong bóng tối, Cố Thanh và Vương Chiêu chụm lại nhỏ giọng nói chuyện, Phong Cữu ra ngoài tuần tra, Trần Sơn nằm trên mặt đất vừa nhai thịt bò khô vừa lắc lư chân theo điệu nhạc, Thời Cẩn tựa bên cửa sổ, mượn ánh trăng tổng hợp manh mối kia, mà càng xem càng khϊếp sợ.

Trên manh mối này viết rất rõ ràng, tinh cầu này hoàn toàn diệt vong vào ba năm trước, tất cả vật sống đều bị lây nhiễm, mà ngọn nguồn của sự lẫy nhiễm là từ một khu rừng.

Trong khu rừng này có một viện nghiên cứu, chịu trách nhiệm nghiên cứu một loại virus cổ xưa, kết quả bởi vì nhân viên nghiên cứu bất cẩn mà để cho virus này rò rỉ ra bên ngoài, nhanh chóng truyền nhiễm, từ đó khiến cho trăm họ lầm than, tinh cầu diệt vong.

Mà trên manh mối cũng mơ hồ nhắc đến cách giải quyết virus như thế nào.

Có một tiêu bản chữa trị giấu ở sâu trong viện nghiên cứu kia, chỉ cần đưa tiêu bản kia đến vùng đất bị lây nhiễm và đập nát nó, tất cả virus sẽ diệt vong, tinh cầu này cũng nghênh đón sự sống mới.

Cho nên, nhiệm vụ của bọn họ đã rất rõ ràng rồi, lẻn vào viện nghiên cứu, tìm kiếm tiêu bản, mang ra đập nát.

Đây là một câu chuyện rất đơn giản rất dễ suy luận, giống như trò chơi Tinh Tế mà cậu từng chơi vô số lần vậy, học viện quân đội đã điều chỉnh độ khó xuống mức thấp nhất, chỉ cần bị họ đi đúng phương hướng là có thể đánh trúng.

Nhưng khiến tinh thần Thời Cẩn căng cứng là, rừng rậm kia chính là nơi Thời Dược rơi máy bay đời trước.

Dựa theo đánh dấu trên bản đồ trong tài liệu, khu rừng kia cách tòa nhà bọn họ đang ở chưa đầy mười cây số, dựa vào tố chất cơ thể của bọn họ, chỉ cần mười phút là chạy tới được.

Hai địa điểm gần nhau như vậy khiến trong lòng Thời Cẩn mơ hồ cảm thấy bất an.

Liên tiếp hai lần máy bay rơi, liên tiếp hai lần gần rừng rậm, cộng thêm phần tài liệu này là Phong Cữu đoạt được từ trong tay Thời Dược, chuyện xảy ra đời trước thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?

Suy nghĩ xoay một vòng quanh đầu Thời Cẩn, sau đó bị cậu ép xuống đáy lòng.

Chuyện không có chứng cứ, cậu tạm thời không định suy xét, dù sao lần này cậu nhất định phải đến khu rừng rậm kia.

Trước mắt tài liệu ở trong tay cậu, về mặt lý thuyết thì chỉ có một mình cậu biết chuyện rừng rậm, nếu như cậu đi, không gặp được Thời Dược trong rừng rậm, vậy chứng tỏ đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu cậu gặp được Thời Dược trong rừng rậm, vậy chứng tỏ Thời Dược sớm đã biết chuyện này.

Đời trước máy bay rơi xuống rừng rậm cũng là tính toán của Thời Dược.

Thời Cẩn cụp mắt suy nghĩ chốc lát, quyết định không nên chậm trễ việc này, lập tức lên kế hoạch, ngày mai trời sáng, sau khi người cảm nhiễm tránh đi, cậu sẽ dẫn cả đội đến rừng rậm.

Đội này đương nhiên không thể bao gồm Cố Thanh và Vương Chiêu, hai người bọn họ là người ngoài đội, đối với đội ngũ của Thời Cẩn là trăm hại mà không một lợi, Thời Cẩn dự định để lại cho bọn họ một ít vật tư, cho bọn họ tự lo liệu.

Từng kế hoạch được sắp xếp một lượt trong đầu, bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, khi Phong Cữu đẩy cửa tiến vào, Trần Sơn lập tức ngồi dậy, hai người đổi ca cho nhau, Phong Cữu nằm xuống nghỉ ngơi, Trần Sơn ra ngoài tuần tra đêm.