Chương 12.1: Đưa cho em thuốc thử (1)

Trước khi dẫn Phong Cữu và Trần Sơn xuống tầng ngầm thứ ba, Thời Cẩn chuẩn bị vô cùng ổn thỏa.

Cậu luôn rất thông minh, vừa thấy cửa hé mở liền đoán được đã có người nhanh chân đến trước.

Cậu cũng không trực tiếp đi xuống, bọn họ chỉ có ba người, đối đầu với đối phương có bảy người trong không gian chật hẹp, chắc chắn sẽ rơi xuống thế yếu, chạy trốn hay đánh lén đều không tiện, đối phương là bày trận sẵn sàng đón địch, còn bọn họ là cừu non tự đưa đến cửa.

Cho nên cậu chọn một cách khác, so với đám người bên dưới, cậu có một ưu thế.

Cậu giữ manh mối.

Phần manh mối này vô cùng hoàn chỉnh, gần như bao quát tất cả nội dung có thể đưa vào, ngoài phần giới thiệu bối cảnh ra thì còn có bản đồ của viện nghiên cứu.

Thời Cẩn có thể tìm đến phòng điều khiển tổng một cách chính xác.

Vị trí của phòng điều khiển tổng nằm ở tầng ngầm thứ nhất, tầng ngầm thứ hai và tầng ngầm thứ ba đều là phòng thí nghiệm, trước mắt cậu cũng không biết rốt cuộc thuốc thử nằm ở tầng nào, nhưng Thời Cẩn càng có xu hướng đến phòng điều khiển tổng hơn.

Bởi vì trong toàn bộ bản đồ, chỉ có vị trí của phòng điều khiển tổng là được đánh dấu rõ ràng nhất.

Đương nhiên, thứ kia cũng có thể ở trong phòng thí nghiệm, nhưng bọn họ chỉ có ba người, cũng không đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ dưới tình huống chia thành hai đường.

Cuối cùng, Thời Cẩn quyết định phái Trần Sơn xuống dưới quấy rối, thả vài quả bom khói, ảnh hưởng đến đội ngũ của Thẩm Tùy Phong, thuận tiện báo cáo tiến độ, nếu như bọn họ không tìm thấy thuốc thử ở phòng điều khiển tổng, sẽ lập tức quay lại xuống tầng ngầm thứ ba.

Trần Sơn chạy nhanh, ngựa đỏ phóng ra còn nhanh hơn Phong Cữu, Thời Cẩn yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn căn dặn cậu ta gặp chuyện không ổn phải nhanh chóng chạy trốn.

Trần Sơn không có ưu điểm gì khác, chỉ được cái nghe lời, Thời Cẩn bảo cậu ta chạy, cậu ta tuyệt đối không quay đầu đánh gϊếŧ, sau khi Trần Sơn cam đoan thề thốt với Thời Cẩn, Thời Cẩn liền dẫn Phong Cữu đến phòng điều khiển tổng.

Tiếp quản phòng điều khiển tổng cũng tương đương với khống chế tất cả mọi người, cho dù phòng điều khiển tổng không có thuốc thử, cũng có thể bù đắp khuyết điểm ít người của bọn họ.

Trên đường đến phòng điều khiển tổng vẫn là Phong Cữu đi đầu, Thời Cẩn theo sau.

Nhân viên thanh tra của học viện quân đội đã biến mặt nước trở nên vô cùng phẳng lặng, thuận lợi đến độ căn bản không cần động não, chỉ là mấy chuỗi mật khẩu được giấu trong các câu chữ, Thời Cẩn tốn chút thời gian là có thể tìm ra.

Khi cậu ngồi xổm trên mặt đất giải đề, Phong Cữu đứng bên cạnh xách đao canh phòng cho cậu, vóc người của Thời Cẩn cũng không coi là cao, chỉ khoảng 1m75, ở trong trường quân đội coi như thấp bé, xương cốt lại rất tinh tế, khi ngồi xổm xuống hệt như chú mèo con, đầu ngón tay nhanh chóng vẽ ra một số ký tự trong không trung, miệng cũng đang nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Lúc này bọn họ đang ở trong một hành lang cơ giới rất dài, đây là phía cuối hành lang, trước mặt bọn họ chính là phòng điều khiển tổng, toàn bộ xung quanh đều rất yên tĩnh, một số âm thanh rất nhỏ cũng bị khuếch đại, ánh mắt Phong Cữu lần nữa rơi xuống người Thời Cẩn.

Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy mái tóc vàng óng mềm mại bồng bềnh và non nửa khuôn mặt mịn màng của Thời Cẩn, Thời Cẩn ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, cái đầu nhỏ hơi cúi, cắn đầu ngón trỏ suy ngẫm manh mối trong tay.

Tại một giây phút nào đó, cậu gần như rơi vào thế bí, hầm hừ giậm chân một cái, hận không thể nhai nát tập tài liệu kia rồi nuốt vào trong bụng.

Một giây sau, cậu bỗng nhiên đứng dậy, sợi tóc vàng óng vẩy ra một đường cong giữa không trung, đúng lúc sượt qua tay Phong Cữu.

Ngón tay Phong Cữu run lên, lại không né tránh.

Cảm xúc mềm mại lướt qua đầu ngón tay anh giống như một cuộn tơ lụa chất lượng thượng hạng, cọ qua mu bàn tay thô ráp của anh.

Cổ họng Phong Cữu khô khốc, cơ thể cứng ngắc trong chớp mắt.

Mà Thời Cẩn hồn nhiên không hay, sau khi nhảy dựng lên, cậu nghiêm túc ấn lại một chuỗi mật khẩu.

Sau ba giây xác nhận, cánh cửa cơ giới phát ra tiếng ‘tích ——’ trầm lắng, cánh cửa lóe ánh sáng bạc chậm rãi trượt sang hai bên, lộ ra phòng điều khiển tổng bên trong.

Ngón tay của Thời Cẩn bởi vì kích động mà trắng bệch, nhưng cậu không lập tức đi vào, mà lùi về sau nửa bước, để Phong Cữu dẫn đầu.

Là một lính quân y, cậu sẽ không bao giờ đi ở phía trước chiến sĩ, trừ phi chiến sĩ của cậu bị thương nặng cận kề cái chết.

Phong Cữu là người đầu tiên bước vào phòng điều khiển tổng phủ bụi đã lâu này.

Phòng điều khiển vào khoảng hơn ba trăm mét vuông, lọt vào tầm mắt là một màu trắng xóa, ở chính giữa đặt một bảng điều khiển, trên bảng điều khiển có một giá đỡ màu lam nhạt, trên giá đỡ trưng bày một ống nghiệm, bên trong ống nghiệm là chất lỏng màu xanh lá cây nhàn nhạt.

Khi nhìn thấy ống nghiệm kia, trong đầu Thời Cẩn ù lên một tiếng, quả nhiên, cậu không đoán sai, đánh dấu trên bản đồ là có nguyên nhân rõ ràng!

Cậu nắm chặt manh mối, ra hiệu Phong Cữu dọn sạch xung quanh.

Thật ra cũng không có gì phải dọn sạch, xung quanh nơi này trống trải, không có gì cả, chỉ là Thời Cẩn đề phòng theo thói quen thôi.