Chương 2.1: Đoạn tuyệt quan hệ (1)

Lúc này tâm trạng cậu hai Thời ở ngoài cửa vô cùng không tốt.

Buổi chiều hôm nay anh ta vừa về đến nhà đã nhìn thấy em trai bảo bối Thời Dược của anh ta bị Trần Sơn chỉ trích, Trần Sơn là một binh sĩ cấp S cường tráng, tinh thần thể là một con ngựa đỏ to khỏe, nhưng Thời Dược chỉ là một lính quân y cấp B, bởi vì khi còn bé gặp chuyện không may mà không triệu hoán ra được tinh thần thể, nếu như không phải bởi vì nhà họ Thời, cậu ta vốn không vào nổi học viện quân đội.

Cũng chỉ có bạn của Thời Cẩn mới thô lỗ ức hϊếp Thời Dược như vậy!

“Thời Cẩn! Mày cút ra đây cho tao!” Trông thấy không người nào mở cửa, cậu hai Thời nhấc chân muốn đạp, kết quả một giây trước khi anh ta đá, cửa mở.

Thiếu niên xinh đẹp từ bên trong đi ra.

Khuôn mặt của Thời Cẩn được toàn đế quốc công nhận là đẹp trai, tinh tế tinh xảo, mặc trang phục tác chiến màu đen, làm bật lên vòng eo thon gọn và sống lưng thẳng tắp, khi cậu ngẩng mặt lên, cậu hai Thời nhìn thấy biểu cảm xa lạ trên đó.

Bình tĩnh, lạnh lẽo.

Hoàn toàn khác với nóng nảy ngang ngược như trong dự đoán của cậu hai Thời.

“Xảy ra chuyện gì?” Thời Cẩn từ bên trong đi ra, không hề nhìn vào anh hai mình.

Sau chuyện xảy ra trước khi chết, trái tim Thời Cẩn đã bị đâm thủng lỗ chỗ, cậu không muốn nhìn người anh hai này nữa, mà nhìn về phía hai người còn lại trong phòng khách.

Là Thời Dược và Trần Sơn.

Bọn họ cùng một tiểu đội, vì nhanh chóng hòa hợp nên cố ý thuê một căn phòng trọ bên ngoài trường học, mỗi người ở một gian.

Ngoài miệng Thời Cẩn hỏi ‘xảy ra chuyện gì’ nhưng trong lòng đã hiểu rõ rành rành chuyện này, bởi vì nó đã từng xảy ra một lần rồi.

Xung đột giống nhau như đúc, đã xảy ra ở đời trước.

“Thời Cẩn.” Trần Sơn là một người cường tráng, da đen dáng cao, cả người to khỏe, lúc này khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, giơ cao thiết bị đặt cơ giáp trong tay lên: “Tôi từ trong phòng ngủ đi ra, tận mắt nhìn thấy Thời Dược muốn làm hỏng cơ giáp của cậu! Tôi tận mắt nhìn thấy!”

“Cậu ngậm máu phun người! Cậu có chứng cứ gì? Tôi thấy cậu là đang nhằm vào Thời Dược!” Cậu hai Thời căm tức nhìn cậu ta, đứng ở bên cạnh lạnh lùng trào phúng: “Thủ đoạn này của cậu cũng thấp hèn quá rồi.”

Mà Thời Dược ngồi trên ghế sofa bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, rụt rè nhút nhát nói ra: “Tôi, tôi chỉ muốn xem cơ giáp của anh ba một chút, tôi ——”

Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía Thời Dược ở bên cạnh.

Thời Dược cũng mặc trang phục tác chiến như cậu, thường ngày sinh viên của trường học quân đội bọn họ đều mặc bộ này, Thời Dược còn thấp hơn cậu một chút, màu tóc rất nhạt, ngồi ở nơi đó, thoạt nhìn giống như đóa hoa bách hợp chập chờn trong gió.

Mà Trần Sơn ở bên cạnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tức nhưng không có chứng cứ, thoạt nhìn nín nhịn đến sắp nổ tung luôn rồi.

Thời Cẩn đột nhiên nhớ đến cái chết của Trần Sơn.

Người bạn này của cậu xuất thân nghèo khó, có lẽ là người duy nhất hiện giờ đối xử thật lòng với cậu, lại bị cậu liên lụy chết trong diễn tập quân sự.

“Phì! Cậu xem cơ giáp, tại sao muốn động vào thiết bị của cơ giáp? Nếu như không phải tôi nhìn thấy, lần sau Thời Cẩn dùng cơ giáp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện bất trắc, đến lúc đó ai biết là cậu động tay động chân?”

Con người Trần Sơn nóng tính, tức giận đến mức hận không thể xông lên đá cho Thời Dược một phát.

Thời Dược lập tức đứng dậy rụt người rúc đằng sau cậu hai Thời, rụt rè gọi một tiếng ‘anh hai’, sắc mặt cậu hai Thời lập tức sầm lại, anh ta cướp lấy thiết bị cơ giáp lớn chừng bàn tay từ trong tay Trần Sơn, quay đầu đưa cho Thời Dược.

“Cơ giáp này là dùng tiền của nhà họ Thời chúng tôi mua, không đến lượt người ngoài như cậu nói, Thời Dược, anh trai tự quyết, tặng cơ giáp này cho em.”

Câu trước của cậu hai Thời là nói cho Trần Sơn nghe, câu sau là nói cho Thời Dược nghe, sau khi nói xong, anh ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Thời Cẩn, cau mày lại, hai tay khoanh trước ngực nói: “Thời Cẩn, mày không phục thì đi hỏi anh cả, hỏi mẹ, hỏi cha! Xem bọn họ xử lý như thế nào!”

Trần Sơn cũng vô cùng gấp gáp nhìn về phía Thời Cẩn.

Ngoài dự đoán, cậu ta cũng không nhìn thấy Thời Cẩn tức giận.

Cậu ta chỉ thấy Thời Cẩn bình tĩnh đối mặt với cậu hai Thời chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu nói ra: “Anh nói đúng, đây là dùng tiền của nhà họ Thời mua, quả thật không đến lượt người ngoài như tôi nói cái gì.”

Ở đời trước, bởi vì cơ giáp này mà Thời Cẩn ầm ĩ gà bay chó chạy với cậu hai Thời và Thời Dược, thậm chí còn gọi điện cho anh cả và mẹ, kết quả Thời Cẩn bị mắng một trận xối xả, thậm chí đích thân mẹ Thời chạy tới cho Thời Cẩn một phát tát, sau đó tự quyết tặng cơ giáp này cho Thời Dược.

Đời trước Thời Cẩn không hiểu, nhưng đời này hiểu rõ rồi.