Chương 15.4: Đã không còn thích anh ta nữa (4)

Mà lúc này, Thẩm Tùy Phong lại bước nhanh lên trước nắm lấy cánh tay Thời Cẩn.

Tốc độ và sức mạnh của chiến sĩ luôn áp đảo lính quân y, Thời Cẩn căn bản không giãy ra được, bị ép nghe hết những lời còn lại của Thẩm Tùy Phong.

“Tôi không phải đang khoe khoang với cậu, tôi chỉ muốn cố gắng giúp đỡ cậu.” Thẩm Tùy Phong giống như không thể hiểu nổi vì sao Thời Cẩn lại tức giận như vậy, những lời anh ta nói đều là tình hình thực tế.

Cô nhi viện nghĩa vụ sẽ không bồi dưỡng học sinh một cách vô ích, từ nhỏ mỗi một học sinh đều được thấm nhuần tư tưởng ‘phải báo đáp cô nhi viện’, còn ký thỏa thuận, Thời Cẩn sống ở cô nhi viện mười tám năm, vậy sau khi Thời Cẩn có thể làm việc kiếm tiền, cậu sẽ giao một nửa thu nhập của mình cho cô nhi viện trong liên tục mười tám năm, dùng để nuôi dưỡng những đứa trẻ đời sau của cô nhi viện.

Nếu thu nhập cậu giao ra không đủ nhiều, kỳ hạn này sẽ bị kéo dài, nếu như thu nhập của cậu đạt đến mức độ nhất định, hoặc địa vị xã hội của cậu đạt đến độ cao nhất định, cô nhi viện còn cưỡng ép yêu cầu cậu nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi tàn tật hoặc đầu óc có vấn đề.

Cơ chế này khiến mỗi một người đi ra từ cô nhi viện đều nóng lòng muốn kiếm tiền, mà suy nghĩ này sẽ hạn chế sự phát triển của Thời Cẩn.

“Tham gia quân ngũ không tốt sao? Sau khi tiến vào quân đội, cậu sẽ có tương lai tươi sáng, cậu cũng có thể làm đến đại tá, có thể đi làm bất kỳ chuyện gì mình muốn, tại sao muốn hủy hoại tương lai của mình mà đi làm thợ săn di tích!”

Thẩm Tùy Phong không nghĩ ra, những thợ săn di tích đó cũng giống như phi thuyền trôi nổi trong vũ trụ, nói không chừng một lúc nào đó sẽ mất tích, tìm cũng không ra được, vì sao Thời Cẩn lại muốn đi làm những việc này?

Thời Cẩn hít sâu một hơi, nặng nề gắt lên hai chữ: “Buông tay.”

Trông thấy cảm xúc của Thời Cẩn càng ngày càng gay gắt, sức phản kháng càng ngày càng mạnh mẽ, Thẩm Tùy Phong mấp máy khóe môi, giống như là bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói một câu: “Thời Cẩn, cho dù cậu không cân nhắc cho bản thân mình, vậy cũng nên cân nhắc cho tương lai của chúng ta chứ.”

Bực bội trên mặt Thời Cẩn cứng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tùy Phong: “Anh nói cái gì?”

Thấy Thời Cẩn nhìn mình, Thẩm Tùy Phong vô thức dời mắt đi, anh ta cúi đầu nhìn xuống mặt đất, im lặng mấy giây rồi môi mỏng khẽ mấp máy, nhỏ giọng nói ra: “Gia tộc của tôi sẽ không cho phép tôi kết hôn với một thợ săn di tích, mặc dù quân đội không phải là sự lựa chọn tốt nhất của tôi, nhưng dựa vào năng lực của cậu và triển vọng ngày sau của tôi, có lẽ vẫn còn cơ hội.”

Sau khi chậm rãi cẩn thận tiêu hóa mấy câu nói đó, Thời Cẩn hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Thẩm Tùy Phong, hỏi ra từng chữ: “Thẩm Tùy Phong, anh nghe không hiểu lời lần trước tôi nói với anh sao?”

Thẩm Tùy Phong mím chặt môi, vừa rồi nói ra những lời kia, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy khϊếp sợ, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nhượng bộ một người giống như bây giờ.

Mà Thời Cẩn lại tỏ vẻ như nghe thấy một câu chuyện cười, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhíu lại, lắc đầu trả lời: “Tôi đã không còn thích anh nữa rồi, tương lai của anh không liên quan gì đến tôi.” Nói xong, Thời Cẩn quay người rời đi.

Thẩm Tùy Phong giống như một pho tượng đất bị dính chặt tại chỗ, mấy lời ‘tôi đã không còn thích anh nữa rồi’ giống như tiếng sấm rền vang, rầm rầm nện vào đầu anh ta.

Sao lại không thích anh ta chứ? Thời Cẩn theo đuổi anh ta lâu như vậy, mỗi ngày đều tìm anh ta, chữa trị cho anh ta, tặng anh ta đồ ăn vặt, gặp anh ta sẽ cười, rõ ràng trước đó Thời Cẩn thích anh ta như vậy.

Anh ta cảm thấy, lời Thời Cẩn nói lần này không phải chỉ là lời nói nhảm.

Chuyện yêu thích này có thể dễ dàng thay đổi sao?

Ánh mắt Thẩm Tùy Phong có chút hốt hoảng rơi xuống tấm lưng của Thời Cẩn, thấy Thời Cẩn lấy ba que kem ốc quế tại quầy kem tự phục vụ rồi trở về chỗ ngồi, nhét vào trong tay Phong Cữu ngồi ở góc hẻo lánh que kem vị dâu tây, không biết nói cái gì với Phong Cữu, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói.

Phát hiện ra ánh mắt của anh ta, Phong Cữu ngẩng đầu lên, cách mấy hàng ghế, chạm vào ánh mắt của Thẩm Tùy Phong.

Phong Cữu không trốn không né, cầm que kem trong tay, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Trong lòng Thẩm Tùy Phong chấn động.

Không thích anh ta nữa, chẳng lẽ thích người khác rồi sao?