Chương 32: Chuyện năm xưa

“ Lục thiếu, sau này vẫn phiền cậu chăn sóc Tiểu Anh nhà chúng tôi nhiều hơn.” Hàn Dũng ánh mắt sâu thẳm, tâm tư khó đoán, giọng nối trầm ổn lên tiếng.

“ Tiểu Anh?” Hắn dựa lưng ra sau ghế, vắt chéo chân, giọng nói giả vờ ngạc nhiên.

“ Cậu không biết?” Ánh mắt của Hàn Dũng lóe lên tia nghi hoặc.

Ông biết Lục Tử Hàng có trong tay hai cao thủ hacker và bao nhiêu tai mắt, làm sao mà không biết được thân phận khác của Vương Gia Ninh.

“Vợ tôi lại có tên khác sao?” Hắn nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô.

“ Tên khác của con bé là Lưu Anh. Lục thiếu sở hữu nhiều cao thủ như vậy lẽ nào lại không biết tên khác của con bé.” Câu này của Hạo Xuyên nghe như trả lời nhưng lại mang đầy ý trâm trọc.

“ Hạo Xuyên.” Vương Sở Hàn ngăn cậu lại.

“ Lưu Anh. Một trong hai tay bắn tỉa truyền thuyết trong giới của Hàn kim chủ.” Hắn cười như không cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía đối diện.

“ Biết vẫn còn hỏi.” Hạo Xuyên không thể ngăn chặn cái miệng của mình, liền thốt ra một câu khác.

“ Hạo Xuyên.” Hàn Dũng nãy giờ im lặng liền lớn giọng cảnh cáo.

……

“ Thiên ca, anh có cảm thấy dưới kia như đang có mùi thuốc súng không?” Nhiên lay lay Mộ Cảnh Thiên, chỉ về hướng Hàn Dũng và Lục Tử Hàng đang ngồi.

……

“ Lục thiếu, thứ lỗi. Hạo Xuyên không có ý gì đâu.” Thẩm Vũ Thần lên tiếng giải vây.

“ Không sao.” Lục Tử Hàng giơ tay biểu ý không sao.

“ Hàn kim chủ, hôm nay tôi tìm ông là muốn nói chuyện năm năm trước.” Hắn bình tĩnh thản nhiên nói.

Lời này của hắn khiến mọi người trở nên đầy sát khí hơn, bầu không khí trở nên căng như dây đàn tùy lúc nào cũng có thể đứt.

“ Lục Tử Hàng.” Vương Gia Ninh kéo tay hắn.

Hàn Dũng ánh mắt trở nên độc ác vài phần nhìn về phía hắn.

“ Lục Tử Hàng, cậu còn dám nhắc lại chuyện ý à?” Hạo Xuyên vừa nói vừa có ý định xông nên định đánh hắn. Nhưng Hàn Lăng và Vương Sở Minh đã nhanh chóng ngăn cậu lại tránh có ẩu đả.

Trên này, mấy người đám Mộ Cảnh Thiên liền chạy xuống chỗ Lục Tử Hàng.

“ Lục Tử Hàng, anh ấm đầu à?” Cô cúi người ghé sát tai Lục Tử Hàng mắng hắn.

“ Hàn kim chủ, chuyện năm xưa chúng ta đều là những người biết rỗ nhất.” Hắn không kiêng dè tiếp tục nói.

Hàn Dũng cố gắng kiềm chế bản thân nhưng Hạo Xuyên thì không như vậy. Cậu rút súng trong người ra chĩa về hướng hắn. Vừa hay cảnh này bị đám Lục Tử Dương nhìn thấy, bọn họ cũng rút súng trong người ra chĩa về phía đối diện.

Quan khách xung quang liền bị Nhiên, Thụy di rời vào bên trong tàu, ngoài boong tàu giờ đây chỉ còn hai bên chĩa súng vào nhau.

“ Lục thiếu, rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Hàn Dũng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hắn.

“ Hàn kim chủ, chúng ta hợp tác.” Hắn không còn dáng vẻ bất cần đời như vừa này mà trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

“ Hợp tác?” Giọng nói ông có chút kinh ngạc.

“ Đúng. Năm xưa cái chết của Hàn đại thiếu gia và cha tôi đều không phải là tai nạn xe ngoài ý muốn.” Hắn với ánh mắt sâu kín, giọng nói lạnh lùng.

Chuyện phải kể về 7 năm trước. Vào cái đêm định mệnh đấy, xe của Hàn Phong – đại thiếu gia của Hàn gia không may va chạm với xe của Lục Thành – cha của Lục Tử Hàng tạo nên đám cháy lớn khiến cả hai người đều tử vong.

Cuộc va chạm xảy ra ở cùng ngoại ô, hơn nữa ở đó không hề có camera giám sát nên năm đó cảnh sát đã khám nghiện tử thi và kết luận do Lục Thành đã uống rượu và lái xe gây tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng lúc đó Lục Tử Hàng không tin, bao nhiêu năm qua hắn luôn cho người điều tra về chuyện đó, bao nhiêu gian khổ hắn cũng đã có chút manh mối trong tay.

Hơn nữa tai nạn năm đó không chỉ có riêng cha của Lục Tử Hàng mà còn có cả Hàn Phong. Nên hắn muốn hợp tác với tổ chức của Hàn Dũng dù sao đó cũng có liên quan đến con trai ông.